Có lẽ nào quên nhau
Có lẽ nào ta lại quên nhau? Khi yêu thương một thời sâu như biển/ Khi ký ức ngày nào luôn ẩn hiện/ Có lẽ nào mình lại quên nhau…
Có lẽ nào ta lại quên nhau?
Khi yêu thương một thời sâu như biển
Khi ký ức ngày nào luôn ẩn hiện
Có lẽ nào mình lại quên nhau…
Có lẽ nào em lại quên anh?
Khi đôi mắt vẫn long lanh ngấn lệ
Ngẫm chuyện cũ… lòng vẫn đa.u đến thế
Có lẽ nào em lại quên anh…
Có lẽ nào anh lại quên em?
Khi chính anh biết em là duy nhất
Anh hiểu em là người yêu anh nhất
Suốt đời này không có kẻ thứ hai.
Cuộc tình ta.n vỡ có kẻ đúng, người sai
Mà có thể cũng chẳng ai sai cả
Khi đã quyết đường tình chia hai ngã
Tự nhủ lòng: duyên nợ chỉ đến đây!
Người ở lại đau đến d.ại ngây
Kẻ ra đi cũng ôm lòng ray rứt
Nghĩ về nhau biết bao là cảm xúc
Dẫu hết tình thì nghĩa cũng đầy vơi
Thì làm sao quên nhau được ai ơi
Chỉ là tạm xếp nhau vào góc khuất
Là quá khứ – có nghĩa: từng-tồn-tại
Có lẽ nào mình lại quên nhau?
Có lẽ nào em lại quên anh?
Khi đôi mắt vẫn long lanh ngấn lệ
Ngẫm chuyện cũ… lòng vẫn đa.u đến thế
Có lẽ nào em lại quên anh…
Có lẽ nào anh lại quên em?
Khi chính anh biết em là duy nhất
Anh hiểu em là người yêu anh nhất
Suốt đời này không có kẻ thứ hai.
Cuộc tình t.an vỡ có kẻ đúng, người sai
Mà có thể cũng chẳng ai sai cả
Khi đã quyết đường tình chia hai ngã
Tự nhủ lòng: duyên nợ chỉ đến đây!
Người ở lại đa.u đến dại ngây
Kẻ ra đi cũng ôm lòng ray rứt
Nghĩ về nhau biết bao là cảm xúc
Dẫu hết tình thì nghĩa cũng đầy vơi
Thì làm sao quên nhau được ai ơi
Chỉ là tạm xếp nhau vào góc khuất
Là quá khứ – có nghĩa: từng-tồn-tại
Có lẽ nào mình lại quên nhau?
Yan.vn