Có một loại cảm xúc gần giống như yêu
Có một loại cảm xúc gần giống như yêu, hay nói chính xác hơn là người ta mong đó là yêu, hi vọng đó là yêu và cố chấp đợi một ngày nó sẽ trở thành yêu, nhưng rốt cuộc mãi mãi tình cảm đó chỉ có thể tiệm cận với tình yêu và dùng lại ở đó.
Là khi ai đó đến và ở bên em, mang hạnh phúc cho em, thời gian đầu rất quan tâm, lo lắng ,chiều chuộng và nguyện gắn bó đời mình cùng em.
Có thể bản thân họ ngay từ đầu đã nhận ra, hoặc ngờ ngợ đoán được rằng hình như có gì đó chưa đúng nơi cảm xúc của mình, nhưng vì một lý do nào đó, ví dụ như em quá xinh đẹp, quá hấp dẫn thú vị, hoặc tinh cách của em quá giống với hình mẫu lý tưởng mà họ đặt ra, nên họ đã gạt bỏ đi chút lăm tăn đó để nắm chặt lấy tay em và muốn cùng em bước thật xa, thật dài.
“Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu…” Cả em và đối tượng khi ấy đều chìm đắm trong men say ngọt ngào, cùng nhau có những kỷ niệm thật đáng nhớ, em đã tin rằng mình may mắn tìm được một nửa thực sự, không có ai đối tốt với em như vậy, không ai hợp em hơn người đó được nữa.
Thế rồi thời gian trôi, khi càng ngày linh cảm của họ về sự “khác biệt” giữa hai người lớn dần, họ không còn muốn quan tâm em như ngày đầu nữa
Thứ còn lại trong họ phần nhiều là trách nhiệm, sau đó đến sự thương hại và không nỡ buồn bỏ, kế đến là bất cần-có cũng được không có cũng không sao. Thứ mà em nghĩ đó là tình yêu, chỉ còn từ một phía.
Em không hiểu vì sao “một người từng thương nhiều thế rồi cũng hoá người dưng…”. Thực ra, đây là một cái kết không thể khác.
Chỉ là ngay từ đầu đối phương đã xem nhẹ tiếng phản đối yếu ớt của trái tim mình, hoặc là họ đã cố để chứng minh điều ngược lại, để rồi nhận về câu trả lời vẫn thế: Họ có thể nuông chiều em, ở bên và có trách nhiệm với em ba tháng, ba năm… nhưng không thể dói gặt lòng mình cả đời
Trong câu chuyện này, buồn thay, em không thể tìm được sự lựa chọn nào khả dĩ hơn ngoài “chấp nhận và buông bỏ”.
Có lẽ em vẫn không thể tin được đó không phải là tình yêu, cũng có thể em không cam tâm chấp nhận để mọi thứ kết thúc trong dang dở, nhưng khi điều đối phương cảm nhận chỉ còn là mệt mỏi và mong em mở cho họ cánh cửa để ra đi, thì em níu lại cũng chỉ làm nước mắt mình rơi không ngừng nghỉ.
Em không có lỗi gì cả, đối phương thực ra cũng đã cố gắng hết sức rồi. Đừng trách họ không trân trọng, không hi sinh, không giữ lời hứa… Nhưng thứ đó chỉ tồn tại khi tình cảm trong họ là yêu. Còn ngay từ đầu, có lẽ đó không phải là yêu…
Có một ai đó đã nói rằng: “Đôi khi không nên đi đến tận cùng của một sự thật. Hãy đi đến lúc nào mà chúng ta cảm thấy đủ và dừng lại”Em đi đến đầy đủ rồi, đừng tìm hiểu thêm nữa, đừng đối mình thêm nữa. Em phải dừng lại thôi.
Congailathe