Có thương nhau mới có cãi nhau!
Có những ngày nắng chắc chắn sẽ có những ngày mưa, và có yêu nhau mới có cãi nhau. Và giữ lấy nhau khi còn có thể, bởi chưa chắc gì chúng ta sẽ lại gặp một người khác yêu mình như người hiện tại.
Đôi khi, tôi lại thấy tình yêu của mình đẹp đến lạ thường và cũng có những lúc tôi cảm thấy thật chán nản trong mối quan hệ mang tên tình yêu này.
Ngày anh và tôi bắt đầu yêu nhau, chuỗi ngày đi qua là những ngày hạnh phúc nhưng xen lẫn sự ngại ngùng và e thẹn. Chúng tôi, ai cũng tạo cho mình một vỏ bọc riêng, đầy hoàn hảo và đẹp đẽ trong mắt đối phương. Chúng tôi không cãi nhau, không khó chịu dù không hài lòng việc gì đó. Tâm lý khi yêu ai mà chả vậy, luôn muốn mình thật đẹp, thật toàn mỹ trong mắt đối phương.
Nhưng không thể tạo cho mình một vỏ bọc một đời và cũng chẳng thể sống với nhau và nhìn nhau bằng sự giả tạo. Và cũng đến cái lúc con người ta coi nhau là thói quen, và rồi họ mặc nhiên cho rằng đối phương thuộc quyền sở hữu của họ và sẽ chẳng là của ai khác. Chúng tôi cũng như bao cặp đôi khác, bước vào một giai đoạn mới của một mối quan hệ, giai đoạn có tên là thực tế.
Chúng tôi chẳng cần hoàn hảo trước mặt nhau, những buổi gặp nhau cũng đơn giản hẳn, quần short áo thun và đôi khi tôi chẳng cần makeup hay tô son. Không phải là xuề xòa mà chỉ đơn giản là thời gian đã giúp chúng tôi quen dần với việc có nhau và chẳng cần phải gò bó, chẳng cần khuôn khổ, đó là lúc chúng tôi sống trọn với con người thật của mình.
Chẳng thể thiếu những lúc cãi nhau hay thậm chí là cãi nhau lớn. Nếu trước đây, những khi bất đồng, chúng tôi sẽ nhường nhịn đối phương thì bây giờ chúng tôi sống cho cái tôi của chính mình.
Chúng tôi coi trọng tiếng nói bản thân hơn và vô tình chúng tôi đưa nhau đến một giai đoạn khó khăn trong tình yêu, chúng tôi gặp nhau là lại cãi vã, những chuyện dù là nhỏ nhặt nhất cũng khiến tôi khó chịu, tôi cảm thấy bế tắc và đôi lúc muốn vứt bỏ mối quan hệ đó. Bởi tôi chẳng thể nào tiếp tục những chuỗi ngày mệt mỏi đó thêm nữa.
Nhưng quá khứ đã kéo tôi ra khỏi suy nghĩ điên rồ đó, nó nhắc tôi biết rằng, chúng tôi đã từng cùng nắm tay nhau qua những khó khăn trong cuộc sống, nó giúp tôi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc, những ngày tháng anh đến bên tôi mọi lúc tôi cần dù nắng hay mưa. Chính quá khứ đã tiếp thêm cho tôi động lực và vực chúng tôi dậy sau chuỗi ngày mệt mỏi để tiếp tục cùng nhau đi tiếp con đường phía trước.
Chuyện tình nào mà chẳng có sóng gió và chông gai, nhưng mấy ai vượt qua được tháng ngày chồng gai đó. Vì người ta ngại xin lỗi, vì người ta ngại hy sinh vì nhau nên để xung đột che lấp đi những tháng ngày cùng nhau mà cố gắng chăng?
Người ta ngại giữ lấy nhau bởi trong cuộc sống này có nhiều chăng những thứ giống yêu quá nhiều. Khiến người ta nghĩ rằng bên ngoài kia lại sẽ có một người khác yêu mình.
Yêu thì dễ nhưng giữ được tình yêu mới là quan trọng, bởi đã yêu nhau tức có duyên với nhau, còn phận là do chúng ta tự xây đắp lấy. Có những ngày nắng chắc chắn sẽ có những ngày mưa, và có yêu nhau mới có cãi nhau.
Và giữ lấy nhau khi còn có thể, bởi chưa chắc gì chúng ta sẽ lại gặp một người khác yêu mình như người hiện tại. Trân trọng hiện tại và hết lòng vì nhau, vì tình yêu là sự cố gắng, nỗ lực vì đối phương.
Tôi nghĩ rằng tình yêu của tôi đã giúp tôi trưởng thành hơn, giúp tôi hiểu ra được thế nào là tình yêu đích thực. Đối với tôi từng giây từng phút bên nhau thật đáng quý biết bao, bởi chẳng ai biết được ngày mai và chẳng ai đoán được tương lai.
Tôi luôn trân trọng người con trai ấy, đã hy sinh và yêu tôi rất nhiều. Bởi tôi biết sẽ rất khó khăn khi anh phải yêu một đứa trẻ con ngang bướng. Cảm ơn anh vì tất cả. Đối với em, nếu cuộc đời em không gặp anh chắc sẽ là điều hối hận nhất. Bởi sau tất cả mọi giông bão anh vẫn ở bên em.
Theo Guu