Đàn bà chúng mình lúc cần phải tiêu tiền thì ở nhà mẹ đẻ, lúc kiếm được tiền lại hầu nhà chồng
Nghe bố mẹ nói em cũng ngủi lòng, tính cũng chỉ chọn đối tượng gần nhà yêu. Thế mà cái duyên cái số vợ chồng không sao nói trước được. Cuối cùng lớ ngớ thế nào em yêu ngay 1 anh miền Trung, cách nhà em gần 300km. Hôm cưới, tiễn bố với đoàn nhà gái về mà em khóc như mưa.
Có mình em nên bố mẹ cưng chiều hết mực, nuôi ăn học hết bằng nọ bằng kia. Gia đình bao bọc như thế nên em vô tư lắm, chẳng bao giờ phải lo lắng suy nghĩ gì về tiền nong. Cứ thích là tiêu, mang tiếng sinh viên mà váy áo sắm tẹt ga. Đến khi học xong ra trường, tuy đã đi làm thật nhưng vẫn ham vui, thích thì làm chán lại nghỉ vì kinh tế đã có bố mẹ phụ cấp thêm.
Năm con gái bước sang tuổi 27, bố mẹ em chính thức cuống cuồng giục:
“Nhìn đám bạn con xem, chúng nó yên bề gia thất hết rồi đó. Còn cô định ở vậy với hai thân già này đấy à”
“Gớm, con mới có 27 thôi mà bố mẹ cứ giục cuống lên thế. Mà tính ra con ở vậy với bố mẹ cũng được mà”
“Bố mẹ chỉ có mình mày là con nên kiểu gì cũng phải chọn rể gần, bán kính không quá 10km. Sau này có gì ới cái còn thấy mặt con chứ xa quá coi như mất con gái”
Nghe bố mẹ nói em cũng ngủi lòng, tính cũng chỉ chọn đối tượng gần nhà yêu. Thế mà cái duyên cái số vợ chồng không sao nói trước được. Cuối cùng lớ ngớ thế nào em yêu ngay 1 anh miền Trung, cách nhà em gần 300km. Hôm cưới, tiễn bố với đoàn nhà gái về mà em khóc như mưa.
“Cha bố nhà chị, bảo lấy chồng gần gần thôi để chúng tôi được gần con gái. Thế mà không nghe, giờ còn khóc cái nỗi gì”
Bố nhẹ nhàng lau nước mắt cho em rồi cười tạm biệt lên xe. Ngay khoảnh khắc ấy em thấy tim mình như ngừng đập, cõi lòng mông lung tràn ngập cảm giác hụt hẫng, cô đơn. Phải mất hơn 1 tháng sau em mới thật sự hòa nhập được với cuộc sống mới bên nhà chồng.
Khác với nhà ngoại, bố mẹ chồng em đều làm ruộng nên kinh tế so với bên nhà em khá chênh lệch. Chồng em lại là con trưởng, dưới còn 1 cô em gái vẫn đang đi học nên sau cưới chúng em phải gánh vác lo toan phần lớn tài chính nhà chồng. Đến lúc này em mới thấm rời xa bố mẹ mình vất vả tới mức nào.
Nếu trước đây em làm như đi chơi, chẳng lo lương lậu được bao nhiêu thì giờ ngược lại đầu óc em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới tiền. Làm hết việc công ty lại lo nhận làm thêm việc ở nhà cùng chồng tích cóp mua nhà.
Đấy là chưa kể, mỗi tháng tụi em đều phải trích một khoản để riêng gửi về phụ dưỡng bố mẹ và 1 phần nuôi em gái anh ăn học. Bao nhiêu khoản tiền phải lo làm quay cuồng đầu óc. Đến chuyện sinh nở em cũng phải gác lại chưa dám nghĩ tới.
“Bố mẹ cứ bình tĩnh, kiểu gì bố mẹ cũng được bồng cháu nhưng phải 1, 2 năm nữa. Giờ con chưa đẻ ngay đâu”
“Còn trẻ gì nữa mà không đẻ đi. Định để bố mẹ nhắm mắt vẫn không có cháu bế à?”
Bố mẹ thấy mãi em chưa sinh con sốt ruột giục mà em chẳng dám nói thật. Sợ ông bà thương con vất vả lại dồn tiền của đưa cho. Thật sự giờ em muốn nhận thêm từ bố mẹ bất cứ một đồng nào nữa vì trước đây tiêu của bố mẹ quá nhiều, đến lúc biết kiếm tiền lại phải lo cho bản thân, gia đình nhà chồng, còn bố mẹ mình có cậy nhờ được tí nào đâu.
“Hai đứa mà thiếu thốn gì cứ bảo bố mẹ nhé. Nếu lo được, bố mẹ sẽ cố hết sức.”
Cứ thi thoảng ông bà lại hỏi han em cần giúp đỡ gì không, em từ chối ông bà lại nghĩ cách gửi cho cái này cái kia, hoa quả, thức ăn sạch lúc nào cũng om gửi xuống Hà Nội cho con. Trong khi ngược lại em chẳng lo được cho ông bà việc gì.
Đến hôm vừa rồi, em được công ty thưởng vượt doanh số quý, tính toán phân chia các khoản mới để dành ra gần 2 chục triệu bảo mua tặng bố mẹ bộ sofa mới. Thế mà kế hoạch chưa được thực hiện, dưới quê chồng đã gọi lên.
“Bố mày đột quỵ nhập viện từ đêm qua rồi. Hai đứa thu xếp về với ông ấy nhé”
Tức tốc hai vợ chồng bắt xe về quê, tất nhiên chi phí thuốc men cho bố chồng lại do hai đứa em lo hết. Bộ ghế sofa tặng bố mẹ tạm thời lại bị em gác lại cho vào kế diện kế hoạch dài hạn vì tiền em phải dồn hết lo cho bố chồng trước. Vậy mà cũng có đủ đâu, chồng em còn phải ứng cả lương tháng sau để đưa mẹ mua thuốc thang tẩm bổ cho bố.
Mấy ngày trong viện chăm bố chồng, nghĩ tới bố mẹ đẻ mà em rơi nước mắt cả nhà à. Phụ nữ mình khổ thế đó, lúc cần phải tiêu tiền thì ở nhà mẹ đẻ, lúc có thể kiếm tiền lại ở nhà chồng, hầu hạ nhà chồng. Thiệt nhất vẫn là bố mẹ mình các mom nhỉ?
Thuận Bách/Oxii