Đôi khi một mối quan hệ mập mờ còn đau đớn hơn cả lời chia tay
Đừng hy vọng vào một mối quan hệ không rõ ràng là thứ vũ khí tối tân nhất để bảo vệ con tim mình khỏi bị tổn thương. Vì bạn không thể biết được đâu, đôi khi một mối quan hệ mập mờ còn đau đớn hơn cả lời chia tay.
Tôi không hiểu vì sao rất nhiều người luôn ao ước có được một mối quan hệ mập mờ. Nghĩa là so với bạn thân thì tốt hơn một chút, nhưng so với người yêu lại ít hơn một chút. Mọi thứ cứ ở lưng chừng, không rõ ràng, không biết gọi tên là gì. Người ta cứ nói mối quan hệ đó đem lại cho họ cảm giác an toàn. Đến được thì đi được, chẳng có gì ràng buộc hay phải hứa hẹn. Nhớ thì gặp không thì thôi, cần tâm tình thì tìm đến không thì rời đi.
Mối quan hệ không thể gọi thành tên này có thể đem lại cảm giác dễ chịu, nhưng lại cũng tủi thân vô cùng. Chính vì mập mờ mà không được phép hờn giận, không được quyền ghen tuông, không được đòi hỏi, cũng không có cớ để nũng nịu hay dỗ dành. Cảm giác ấy thật sự rất khó chịu, tại sao chúng ta lại thích dằn vặt con tim mình như thế?
Tôi đã đọc ở đâu đó rằng “Chấp nhận một mối quan hệ mập mờ giống như việc bạn cầm trên tay một hòn than nóng, rất đau nhưng lại không thể vứt đi được. Yêu anh cũng như vậy, dù đau nhưng không đành lòng buông bỏ”
Khi bước vào một mối quan hệ không tên, hai con người chẳng khác nào hai đường thẳng song song, không có điểm giao cắt, chỉ có thể lặng lẽ bước đi bên nhau. Hai con người từ chạm mặt nhau, quen biết nhau, đến nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng lại chẳng thể nào tiến xa hơn, không có cách nào để thừa nhận nhau.
Hòn than tuy nóng nhưng lại đem đến cảm giác ấm áp, luyến tiếc không muốn rời, cũng giống như người kia, cứ lặng lẽ làm điểm tựa cho người còn lại mỗi khi yếu đuối, mỗi khi mệt mỏi. Bỏ thì thương, vương thì tội, mặc dù biết rõ không thể cho nhau một danh phận chính thức nhưng lại cứ không đành chia xa.
Lúc đầu đến với nhau có thể chỉ vì cần một hơi ấm, nhưng lâu dần thành quen, thiếu đi hơi ấm ấy là không chịu nổi. Lúc đó biết bản thân đã yêu mất rồi, mà lỡ vì lời nói “chỉ cần một mối quan hệ mập mờ” mà lại tự biến mình trở nên đáng thương. Yêu mà không được đáp trả. Nếu nói rằng mình thích người kia thì sao? Mong chờ một phép màu sẽ xuất hiện như trong truyện cổ tích ư? Không đâu, sẽ chẳng có câu trả lời nào hết, mà thay vào đó là khoảng không dài đến vô tận.
Tình cảm bị gò bó, kìm nén dần dần sẽ trở thành một loại thống khổ. Thà rằng là người yêu của nhau, nói ra lời chia tay còn dễ hơn là muốn chấm dứt mối quan hệ mập mờ này. Chia tay rồi sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa, quay lại xuất phát điểm ban đầu, trở thành hai người xa lạ, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng biết bao. Nhưng khi quyết định dấn thân vào một mối quan hệ không rõ ràng, hoặc chấp nhận tất cả, hoặc sẽ đau đớn vô cùng. Loại quan hệ này giống như một cái bóng, ám ảnh cả ngày lẫn đêm không cho người ta được ngơi nghỉ, thảnh thơi.
Đã bao giờ bạn tự hỏi, nếu như người kia có người yêu, cảm giác của bạn sẽ ra sao chưa? Đó là một loại đau khổ không thể nói thành lời. Đó là một thất bại, một vũng lầy của cuộc đời bạn. Phải nhìn người mình đã từng dựa dẫm nay trở thành chỗ dựa cho người khác, trái tim bạn có đau không? Phải nhìn người đã từng dành hàng giờ để lắng nghe bạn tâm sự, nay lại coi như bạn không tồn tại, bạn có thấy thê lương không?
Đừng tự biến mình trở thành một người đáng thương như thế. Đừng hy vọng vào một mối quan hệ không rõ ràng là thứ vũ khí tối tân nhất để bảo vệ con tim mình khỏi bị tổn thương. Vì bạn không thể biết được đâu, đôi khi một mối quan hệ mập mờ còn đau đớn hơn cả lời chia tay.
NGỌC NHÝM, THEO TRÍ THỨC TRẺ