Đối với anh, em có cũng được, không có cũng chẳng sao phải không?
Anh đã từng bất chấp nắng mưa mà đưa em đi, đón em về những quãng đường xa đằng đẵng. Anh đã từng quên cơn ốm sốt của mình để đến cạnh bên em khi em mỏi mệt. Anh đã từng coi em là duy nhất, là tất cả, là trọng tâm trong cuộc sống của anh.
Giá như khi người ta chán nản và muốn buông xuôi một việc gì đó, người ta có thể nhớ lại thời điểm bắt đầu, người ta đã cố gắng nhiều như thế nào. Cũng giống như chuyện tình yêu hai đứa mình, ban đầu đẹp đẽ là thế, mộng thơ là thế. Vậy mà giờ đây..
Anh đã từng bất chấp nắng mưa mà đưa em đi, đón em về những quãng đường xa đằng đẵng. Anh đã từng quên cơn ốm sốt của mình để đến cạnh bên em khi em mỏi mệt. Anh đã từng coi em là duy nhất, là tất cả, là trọng tâm trong cuộc sống của anh.
Nhưng giờ đây mọi thứ đã đổi khác một cách chóng mặt. Anh giận dỗi vùng vằng với em thì chỉ biết im lặng bỏ đi. Anh không còn quan tâm, hỏi han em nhiều như trước. Anh có thể đi với bạn bè từ sáng tới đêm, mà với em thì hằn học.
Em nói chúng ta cần khoảng lặng để suy nghĩ kỹ hơn về chuyện tình cảm này. Anh cũng chỉ ừ một cách hờ hững và nhạt nhẽo vậy thôi. Anh không níu kéo, anh chẳng mảy may động lòng.
Chắc có lẽ, chuyện tình này cũng đã đến hồi kết thúc. Em cũng không muốn trói chặt tim một người không còn tha thiết yêu mình. Em muốn trao trả lại cho anh và em những khoảng trời tự do riêng…
Vậy mà anh lại không đồng ý. Anh cứ dùng dặc, cứ nửa muốn thế này nửa muốn thế khác. Anh không muốn chia tay, cũng không muốn thay đổi mình. Anh chỉ cần em trong mối quan hệ tình cảm của anh. Vẻn vẹn là em, với cái danh “người yêu”, và cứ ngoan ngoãn ở yên một chỗ như thế chờ đợi anh thôi.
Đã bao giờ anh đặt mình vào địa vị của em? Đã bao giờ anh biết cái cảm giác có người yêu mà vẫn cảm thấy mình đơn độc, lạc lõng trong thế giới rộng lớn này? Chắc là anh không đâu, bởi vì anh còn bận bao nhiêu công to việc lớn, còn tụ họp với bao nhiêu nhóm bạn bè. Anh đâu có rảnh để mà quan tâm tới cảm xúc rối bời trong em.
Em bây giờ, đối với anh, cũng giống như một quả bóng bay trong tay một đứa trẻ. Có thể vui thích thuở ban đầu, trân trọng và nâng niu. Nhưng sau đó, khi đã quen với sự xuất hiện của quả bóng bay rồi thì những sắc màu dù rực rỡ cũng trở nên nhàm chán. Và sợi dây vốn để níu giữ cho quả bóng đừng bay, giờ đây lại là một sự phiền phức không hơn.
Nếu em đã không còn là một điều gì đó quan trọng trong anh, thì thôi buông tay đi anh. Cho nhau một sự giải thoát, cho nhau lối đi riêng, để em tìm được hạnh phúc. Chứ cứ kiểu mập mờ lơ lửng thế này, em cũng không chịu được đâu anh.
Nếu như đối với anh bây giờ, em có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thì chào anh em đi nhé!
Guu.vn