Đơn giản chỉ là yêu
Dành tặng những người không còn bên nhau nhưng vẫn nghĩ về nhau…
Một ngày mây xám, không mưa. Những cơn gió lạnh và khô táp vào mặt, nhẹ nhàng lướt qua làn da khiến gò má ửng hồng. Cô xốc lại cái balo, gật gà gật gù bước trên đường phố Hà Nội. “Tìm đâu ra chỗ trọ bây giờ?” – Cô thở dài, dừng trước cổng một ngôi nhà có hiên trước, đặt balo ngồi xuống nghỉ mệt. Chiếc khăn len quàng hờ trên cổ trật khỏi vai, gió lùa vào hõm xương, lạnh toát. Ừ thì… vì đang là mùa đông. Cô ngước lên nhìn trên đầu. Một giàn hoa leo đang héo hắt dần dần. Trông đến là tội nghiệp. Trời sáng dần và dòng người cứ mỗi lúc một đông. Cơn buồn ngủ kéo đến. Cô đã lang thang một đêm rồi. Cô mệt mỏi tựa đầu lên hai gối và khẽ nhắm mắt.
Chưa được năm phút thì có tiếng cổng mở kèn kẹt, cô giật mình tỉnh dậy. Một chàng trai chừng tuổi cô đang ngạc nhiên giương mắt nhìn, không nói gì cả. Cô xách balo đứng dậy, cúi đầu:
– Xin lỗi, tôi sẽ đi.
– Cô cần chỗ trọ không? – Anh mỉm cười, nheo nheo mắt nhìn cô.
– Vâng… – Cô ngập ngừng, lòng vui sướng vái lạy Bồ Tát bốn phương đã giúp cô trúng số.
– Để tôi giúp. – Anh đỡ giúp cô chiếc balo đầy sách vở và quần áo. Còn cô ngượng đỏ mặt, chỉ lí nhí được mỗi một câu cảm ơn và theo anh vào nhà. Anh thì chỉ cười. Nụ cười đầy nắng xua hết mây xám trên bầu trời mùa đông của cô.
Căn phòng nhỏ anh cho cô thuê nằm ở gác hai, có ban công nhìn ra mặt phố yên lặng và đầy những cây. Lan can gỉ sét được che khéo léo bằng những giỏ hoa nhỏ đang khoe sắc. Dạ yến thảo, xuxi, dừa cạn, thược dược. Cô nhìn xuống phía dưới. Giàn hoa héo rũ. Và băn khoăn tự hỏi tại sao thế giới cây hoa ở ban công này lại khác xa giàn hoa ở bên dưới đến thế. Cô khẽ thở dài, không vì lí do gì, và cho những chiếc băng cô tự thu âm vào chiếc radio cũ. Chẳng phải cô không có tiền mua cái mới, là do cô luôn thích những gì đã cũ và thuộc về kỉ niệm. Những tấm ảnh úa màu, những trang giấy cũ thơm mùi thời gian của những cuốn sổ, những cuộn băng kí ức. Chúng khiến cô cảm thấy thoải mái và bình yên. Như căn gác nhỏ này vậy. Và cả anh bạn mới quen tốt bụng nữa.
Cô biết được anh học Báo chí. Và anh cũng biết cô đang học Điện ảnh. Ở phòng của anh, trên bốn mặt tường đều dán đầy những tờ báo có tít chạy to đùng, đủ thể loại và cũng đủ thứ tiếng. Ở phòng anh, trên nóc tủ có một cây guitar loại mà cô thường chơi lúc ở nhà. Ở phòng anh, có một chiếc máy ảnh cũ, dòng máy Praktica của Đức, nhìn thoáng qua cũng đã đủ biết, nhưng cô thường dùng Canon với ống kính rời. Ở phòng của anh, có treo vô số những bức ảnh kỉ niệm lặt vặt và một tủ sách lớn áp lưng vào tường, đầy đủ các loại sách, ngành nào cũng có.
Ở phòng cô, có hai chiếc Canon cùng vô vàn những ống kính rời. Ở phòng cô, trên tủ sách chất đầy những đống tạp chí. Ở phòng cô, dường như cái gì cũng cũ và khiến người ta khi đã bước vào là phải hoài niệm, phải nhớ về một khoảng khắc nào đã xa, xa lắm. Cô thích thú vén rèm cửa sổ. Từ phòng của anh trông ra, chỉ nhìn thấy mỗi một bức tường xám xịt sơn nham nhở. Thất vọng, cô đóng rèm lại. Anh chàng này thật lạ. Tại sao anh không chọn căn phòng có phong cảnh đẹp hơn để ở, như phòng anh cho cô thuê chẳng hạn? Cô gọi anh đang đứng trầm ngâm trước một góc bộ sưu tập ảnh:
– Này! – Anh giật mình quay lại, đặt chiếc Praktica trở lại bàn và nhìn cô, chờ đợi. – Tại sao trên ban công hoa nở đẹp còn giàn hoa giấy dưới kia lại lụi đi như thế? Là do anh sao? Hay do ai phá nó?
– Do tôi đấy. – Anh ta cười nhạt và khi nghe câu trả lời dửng dưng đó, cô thật muốn đánh anh ta vài cái. Nhưng anh thở dài khi thấy cô đang chưng hửng trợn mắt nhìn mình. – Đùa thôi. Nó đã sống đủ lâu rồi. Cho dù tôi cố cứu nó thì vẫn thế thôi!
Anh nhún vai còn cô bỏ về phòng. Cô buồn bã ra ban công, vịn tay vào lan can và nhìn xuống giàn hoa. Có lẽ vẫn còn cách cứu nó. Cô tự an ủi mình. Cô thích hoa giấy. Ánh hoàng hôn tàn ngày đổ xuống đường, xuyên qua giàn hoa, ánh lên một sắc xanh rực rỡ u buồn từ những chiếc lá còn sót lại. Cô vô thức đưa máy ảnh lên ngang tầm mắt. Tách. Tách. Tách. Cô nhìn thành quả của mình và nở một nụ cười, thật buồn. Nó khiến cô nhớ lại những ngày xưa đã cũ, không thể nói ra và cũng chẳng muốn nhớ lại.
Cô là khách trọ duy nhất của anh. Và anh cũng ở một mình. Cô thắc mắc tại sao cha mẹ anh lại không ở đây. Anh cười. Có thể họ sẽ về. Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn anh pha cà phê và làm bữa sáng:
– Chỉ em làm với.
– Tôi ấy hả? – Anh tròn mắt. – Em không biết làm à?
Cô lém lỉnh gật đầu. Còn anh thở dài. Cô chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn, lâu hơn. Anh cho cô cảm giác quen thuộc kì lạ, và ấm áp.
Sáng, cô thức dậy với những tia nắng xuân dường như đã đợi từ lâu. Cô bước xuống và ngồi vào bàn ăn. Anh đã đến trường rồi. Anh luôn đi học rất sớm. Nhưng cho dù cô có dậy cùng và ăn sáng với anh thì lúc ra đến cổng, anh và cô cũng sẽ rẽ về hai ngả khác nhau. Bên ngã rẽ phải, dẫn cô đến Đại học Điện ảnh. Bên góc phố trái, đưa anh tới Học viện Báo chí. Hai khoảng trời tưởng chừng xa lạ. Nhưng mỗi lần đi học về, cô và anh lại cùng dừng tại một điểm. Cô và anh ở cùng một ngôi nhà nhưng có lẽ không sống cùng nhau. Vẫn về nhà vào cuối ngày, cùng nhau ăn tối, xem tivi và nói với nhau những câu chuyện đơn giản. Cô trộm nhìn anh, ngắm lặng lẽ nụ cười thoáng buồn và ánh mắt xa xăm, chợt nhận ra con người ấy rất cô đơn. Có lẽ bởi cô cũng từng như vậy, vào những ngày cha cô ra đi.
Chiều buông với cơn mưa lớn bất chợt trái mùa. Cô chạy ra hàng hiên, đứng lặng. Chẳng có ô và chẳng có áo mưa. Cô lắng nghe nhịp nhịp chân người bước dưới cơn mưa, vội vã về nhà. Bản nhạc “Stepping on the rainy street” vang lên trong tai nghe. Cô bước chân xuống thềm. Mưa gõ lên tóc, mưa rơi lên vai và đậu lên hàng mi. Cô nhớ mẹ, nhớ cha, và nhớ… anh! Bản nhạc chưa đến hai phút kết thúc rồi tiếp tục phát lại. Dường như phía sau có tiếng bước chân của ai đó. Cô mải miết đi, con đường quen thuộc. Có phải là anh không? Có lẽ là không… Anh chưa bao giờ về nhà bằng con đường cô hay bước qua. Mưa không còn rơi lên vai nữa. Cô ngước lên, bóng ô màu xanh như bầu trời ngày nắng. Cô ngoái lại nhìn, hóa ra là anh thật.
Làm sao anh biết cô đi đường này?
Là cô không biết đấy thôi. Những buổi sáng cô vô tư đi theo những con đường cũ, anh đã âm thầm quay đầu lại và bước ngay sau cô.
Làm sao anh biết hôm nay sẽ có mưa giăng?
Là cô không biết đấy thôi. Anh đã chạy về nhà thật nhanh và mang ô đến, hy vọng rằng cơn mưa sẽ chẳng có cơ hội làm cô cảm lạnh.
Làm sao anh biết?
Là cô không biết đấy thôi…
Và anh mỉm cười. Trái tim cô nhảy loạn. Cô cũng cười. Chẳng nói gì, sánh bước cùng nhau dưới một chiếc ô màu xanh lam, cùng nhau nghe tiếng mưa và cùng nhau mỉm cười. Đó là hạnh phúc.
Nhiều lúc cô tự hỏi anh là gì của cô và cô là gì của anh? Chỉ là những con người vô tình đi ngang qua đời nhau, chỉ gặp một lần và sau đó sẽ quay đầu và bước tiếp? Hoặc… là những con người được dành cho nhau? À, có lẽ sẽ chỉ gặp một lần thôi. Một lần mà nhớ mãi. Dù sau này không còn bên nhau nữa vẫn sẽ nghĩ về nhau. Chỉ thế thôi cũng đủ.
Anh và cô chưa bao giờ nói với nhau, với anh em là như thế này, với em anh là như thế nọ.
Anh và cô cũng chưa bao giờ nói với nhau, anh thích em hay em thích anh.
Nhưng giữa anh và cô, không biết từ bao giờ, đã hình thành một sợi dây nối liền vô hình mà mạnh mẽ.
Có lẽ vì vậy, mà người ta nói rằng tình yêu thầm lặng là tình yêu đẹp nhất.
Cô đã rất hạnh phúc khi ở bên anh. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian, đã cho cô những tháng ngày đẹp nhất. Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau. Kỉ niệm, cứ ở yên đấy nhé, nơi góc khuất trái tim, mãi mãi, hãy là những kí ức đẹp. Cô sẽ nói với anh rằng cô thích anh? Sẽ không… Cô sẽ nói lời tạm biệt trước khi đi vào sáng sớm ngày mai? Sẽ không… Bởi vì cô không muốn nói tạm biệt. Có lẽ với cô, anh mới chỉ là sự khởi đầu.
Bước qua bao mùa xuân – hạ – thu – đông, ngỡ mới chỉ ngày hôm qua, anh lạc giữa mênh mông biển người. Cô bây giờ chỉ còn là kí ức. Anh hối hận vì lúc đó đã không nói ra, rằng anh thích cô thật nhiều. Rồi anh sẽ gom đủ nắng, nhặt đủ hanh hao để trở lại những ngày xưa ấy, để tâm hồn lại mỉm cười, để kỉ niệm lại sống động như một thước phim quay chậm và để khiến mọi thứ vừa như ngày hôm qua…
Mai Hương/Radiome