Em gọi anh là điều may mắn, trời thương ban cho mình
Em gọi anh là điều may mắn, trời thương mà ban cho mình.
Chúng mình trở nên độc nhất trong nhau. Chúng ta thừa nhận, đối phương là thực thể huyền diệu nhất trần đời. Là ngôi sao long lanh nhất trong cả ngân hà vĩ đại.
Đó là mình nghĩ. Còn sự thật chắc gì như vậy?
Khoan vội phản biện.
Anh biết mà. Ngoài phố kia đầy những người xinh đẹp. Không chỉ xuất chúng về ngoại hình, chỉn chu trong phong cách, mà còn rất thông minh. Đâu dừng lại ở đầy ắp kiến thức, nhiều người trong số họ cũng vô cùng nhạy bén và tử tế.
Thêm vào đó, trời cho họ cả những tài năng thiên bẩm, đàn ca hát xướng, cầm kỳ thi hoạ, văn võ song toàn, điều gì họ làm đều hơn hẳn người thường. Những phiên bản xuất chúng đó thường không thể dấu được ánh hào quang rực rỡ mặc dù có cố gắng khiêm nhường che lấp và lẩn tránh đám đông.
Họ được gọi tên khắp nơi trên tinh cầu, xuất hiện mỗi ngày trên nhật báo, màn ảnh, hội nghị toàn cầu, chính trường, phòng thí nghiệm, sân khấu, sân vận động, chiến trường, thiền đường, trên một phi thuyền thám hiểm, hay may mắn thì có thể gặp thỉnh thoảng một trong số họ lướt nhanh trên đường phố, tay cầm cốc cà phê, tay kia là sách “Hoàng Tử Bé”, mắt long lanh sinh động vô cùng.
Thế đấy, một nàng cao mét sáu ba trình độ đại học, ngoại hình tầm trung, mỗi ngày chật vật mưu sinh, mơ ước lớn nhất không hơn việc kiếm đủ tiền trả góp hết căn nhà cho bố mẹ.
Và một chàng trai trẻ mỗi ngày đi làm 2 jobs, ngáp lên ngáp xuống trong công sở, tối bán poke về muộn, lại khui một lon bia và ngắm bốn bức tường, nói nhớ nhau rồi đi ngủ. Bình thường và vô hình như chúng mình…
Liệu làm sao mà sáng nhứt tiểu hành tinh khắp ngân hà bao la vũ trụ được?
Ấy thế mà lướt qua hết mặt báo, màn ảnh, sau cả gật gù ngưỡng mộ hết các vĩ nhân, em vẫn nhìn lên trời cao mà chân thật phán rằng: Anh, là vì sao sáng nhất em đang có. Vì ở tiểu hành tinh của em, vốn đã rất chật hẹp và u ám. Thỉnh thoảng có người gửi thư đến hai lần một ngày, chịu bỏ thời gian ra cảm hoá, trò chuyện và ẩm ương, đã là một phúc lành rồi.
Bạn Cáo trong “Hoàng tử bé” khi chia xa đã nói, cám ơn Hoàng tử mỗi ngày đã nhích lại thật gần, để khi người bạn đi rồi, chẳng còn chi để lại, Cáo vẫn còn màu tóc vàng như lúa mì đương chín của hoàng tử. Sau này không còn người, vẫn còn lúa mì, thấy lúa mì là nhớ đến người.
Cám ơn K, đã nhích lại mỗi ngày gần hơn. Dẫu tiểu hành tinh của chúng ta mỗi năm gặp nhau được đôi lần ngắn ngày, cũng còn để lại được dấu tích về nhau trên bó hoa hồng nhung, cốc Gin Tonic, trên hoàng hôn, trước bình minh, chỗ những ngôi sao, mưa, nắng, những ổ bánh mì mới nướng và cả món Chai Latte nữa.
Chúng ta đặc biệt, vì thời gian công sức mình bỏ ra cho nhau mỗi ngày. Vì sự toàn tâm toàn ý đó, mình hiện diện trong ý niệm của nhau, xa hơn sự ám ảnh, đó là đồng điệu.
Bảo trọng nhé, bạn thương quý ơi.
Liêu Hà Trinh – Dear.vn