Em thương anh, nhiều lắm!
Nhưng em tin anh, em tin vào duyên số. Không phải ngẫu nhiên mà mình tìm thấy nhau giữa muôn vàn xa lạ, bởi thế nên sóng gió bao nhiêu, chỉ cần anh vẫn muốn giữ em ở cạnh, em nhất định sẽ mãi theo anh…
Anh! Em yêu và thương anh, nhiều lắm.
Thương anh yêu phải một đứa dở hơi, đụng chút là khóc, hơi tí là cần được vỗ về. Những lúc em nằm thu lu một góc giường tỉ tê anh lại thở dài “đang giận nhau mà khóc như thế này, làm sao mà anh giận tiếp được”, thế là em lại càng được thể, úp mặt vào ngực anh rồi gào mồm ra, nước mắt nước mũi lem luốc bẩn thỉu, mặc anh ra sức dỗ dành. Em can đảm bao nhiêu, mạnh mẽ bao nhiêu, trước mặt anh dường như vẫn chỉ là một đứa trẻ, mãi chẳng chịu lớn lên, phiền phức vô cùng.
Em thương anh những ngày em khó ở, lại vô cớ ghen tuông rồi hờn giận. Có gì đâu một hai mối quan hệ xã giao bình thường, em cứ hay cho là quan trọng. Để rồi những lúc lì lợm lại xị mặt dỗi anh. Thế nhưng mà dù có như thế nào, anh cũng để cho em phần thắng. Tại anh nói anh yêu vợ, chẳng bao giờ muốn làm vợ buồn. Thế mà vợ yêu anh bao nhiêu, chẳng hiểu sao lúc nào cũng đành hanh như thế.
Em thương chồng trời nóng đến phát điên, vẫn phải đưa em đi qua biết bao nhiêu con phố, tại em không chịu ngồi yên ở nhà. Rồi dù mệt mỏi như thế nào, chỉ vì một câu em nói không muốn ăn sáng một mình, mà cặm cụi chẳng ngại đường xa anh vẫn đến bên em những ngày hè Hà Nội tất bật nắng về nhiều như thế, vì “có thế nào em cũng phải đi ăn”.
Có cái ngày bão về em ngúng nguẩy kiếm chuyện, toàn những lí do con trẻ. Anh dỗ chẳng xong cũng trở nên tức giận, bước đi trước, em lũn cũn theo sau, cứ muốn khóc vì tủi thân. Nhưng cả ngay những khi bước chân có nhanh như thế nào, anh cũng chưa bao giờ buông bàn tay đang nắm tay em, lúc đấy em hiểu dù em làm mình làm mẩy đến bao nhiêu, anh cũng không bao giờ buông tay em, vì mình đã vượt qua khó khăn bao nhiêu để được ở bên nhau cơ chứ.
Em thương chồng từ những ngày đầu mới yêu. Thương cái ngô nghê những khi chồng ôm em rồi hôn lên má. Thương cả những ngày mình mới quen đã đứng dưới mưa chờ đưa em đi ăn, chẳng biết anh còn nhớ? Thương cả những lúc em thấy như cả thế giới này chẳng ai bên cạnh, vẫn có vòng tay chồng khi anh nói “làm sao anh bỏ em ở lại được”. Em thương những khi hai đứa mình ngồi nghĩ chuyện tương lai rồi cùng khóc cùng cười. Có những hôm thức dậy em thấy mình nằm lăn sang một góc giường, rồi tự nhiên thấy anh khẽ khàng kéo em lên rồi ôm vào lòng, như sợ em tỉnh giấc. Giây phút ấy với em, là bình yên đến tận cùng của mọi cảm xúc. Anh! Ánh mắt anh, giọng nói anh, tất cả em đều thương.
Em cứ hay hỏi “nếu sau này anh gặp một người con gái khác tốt hơn em, liệu anh có yêu người ta không?”, tại vì yêu anh quá nhiều, nên nỗi sợ mất anh dù chẳng muốn, vẫn luôn hiện hữu xung quanh. Anh thường nói, làm sao tìm được ai yêu rồi hi sinh vì anh nhiều như em. Nhưng cuộc sống vô thường, chờ đến lúc nhận ra người ta chẳng hết lòng vì anh, biết đâu anh đã bỏ em lại phía sau rồi đi một quãng dài phía trước. Nhưng em tin anh, em tin vào duyên số. Không phải ngẫu nhiên mà mình tìm thấy nhau giữa muôn vàn xa lạ, bởi thế nên sóng gió bao nhiêu, chỉ cần anh vẫn muốn giữ em ở cạnh, em nhất định sẽ mãi theo anh!
Guu.vn