Em tổn thương đủ rồi…

Em lại trở về với cô đơn và bình lặng nơi đây, về với nơi mà em thu mình lại đến chán chường để gặm nhấm nó. Em sợ cô đơn nhưng em lại sống chung với nó từng ngày. Em sợ em trong chính suy nghĩ của mình. Sống buông xuôi và nuông chiều cảm xúc là một lối sống sai lầm đúng không anh? Em đã như thế một thời gian quá dài, em trượt từ nỗi đau này qua sự mất mát khác. Em sợ trở về sau bao cuộc vui để rồi lại sống với hối hận và dằn vặt trong tâm thức.

Em lại trở về với cô đơn và bình lặng nơi đây, về với nơi mà em thu mình lại đến chán chường để gặm nhấm nó. Em sợ cô đơn nhưng em lại sống chung với nó từng ngày. Em sợ em trong chính suy nghĩ của mình. Sống buông xuôi và nuông chiều cảm xúc là một lối sống sai lầm đúng không anh? Em đã như thế một thời gian quá dài, em trượt từ nỗi đau này qua sự mất mát khác. Em sợ trở về sau bao cuộc vui để rồi lại sống với hối hận và dằn vặt trong tâm thức.

Em luôn là thế – già dặn trong suy nghĩ nhưng lại cẩu thả trong hành động. Em biết em sai và thực sự quá sai lầm. Cái giá mà em phải trả là cô đơn, là dày vò.

Em đã thức tỉnh khi gặp anh, anh đã làm em thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống và một lần nữa em muốn sống hết mình với tình cảm dành cho anh. Em muốn được hạnh phúc và em khao khát có nó như bao cô gái khác. Nhưng em lại để tuột mất anh lần nữa và đánh mất luôn hy vọng về một tình yêu thực sự trong cuộc đời này. Em mất trắng. Đời bạc. Ngậm ngùi khóc, ngậm ngùi tổn thương sao bao đổ vỡ. Nỗi đau này chưa dứt vết thương khác lại chất chồng.

Còn lại gì đâu anh ngoài cái thân bé nhỏ phải tự gồng mình lên để tiếp tục sống tiếp?

Cuộc sống – trái đắng- và mật ngọt- liệu có mấy mươi phần trăm em được hưởng thụ vị ngọt ấy hay chỉ là chua chát của tuổi đôi mươi?

Em đau đủ rồi, em khóc đủ rồi. Em mạnh mẽ cũng đã quá lâu rồi. Em muốn buông xuôi tất cả, em không muốn cứ phải rượt đuổi hạnh phúc để rồi chính em là kẻ phải té ngã.

Quá khứ. Em biết em nên gạt qua. Em biết đó là bàn đạp đã tạo ra em, một cô gái bất cần và bất chấp như hôm nay. Nhưng làm sao em dễ dàng quên được mọi thứ đã hằn sâu vào tâm thức và cứa em từng vết sắt lịm.

Em cần thêm thời gian để xoa dịu mọi thứ và có lẽ em cần anh hơn ai hết. Nhưng em phải chấp nhận tình cảm kia chỉ là sự bồng bột và nhất thời nơi anh.

Okie anh. Em vẫn ổn. Chỉ là em sẽ đau thêm một chút. Sẽ khóc thêm cho đến khi cạn dần nước mắt, sẽ bó buộc bản thân mình lại và cảm thấy kinh tởm mọi thứ xung quanh.

Hôm nay em khóc và đương nhiên chỉ dám khóc một mình nơi đây. Em sẽ khóc cho đến khi những giọt nước mắt trở nên khô lại và rồi em sẽ quên. Rủ bỏ sạch cái quá khứ đầy bùn nhơ và tăm tối ấy. Em chẳng thể nào giết chết tuổi trẻ mình vì những thứ đã qua đi. Em sẽ sống khác, sẽ tốt hơn anh từng nhìn thấy.

Quên mọi thứ. Quên tất cả- những người đã bước qua cuộc đời em..

Guu.vn