Em từ bỏ là vì đã quá t ổn thươ ng và m ỏi m ệt…
Em có danh phận, có vị trí, thì đã sao, nếu ở trong tim anh, em cũng tồn tại song song với một cô gái khác. Em vốn dĩ đã mang vai á c trong mối tình này, nên nhẫ n tâ m b ỏ lại anh sau bao ngày yêu thương, trở thành một con người phụ tình, để cho tròn vai á c ấy cũng có sao đâu anh. Bởi vốn dĩ, anh chưa từng thấy, em đán g thươ ng đến cỡ nào…
Sáng nay thức giấc sau một giấc mơ không đẹp. Em lại mơ thấy anh, thấy cô ấy… ngay cả trong giấc ngủ, những cảm giác khó chịu vẫn cứ ùa về giày vò em. Em không biết phải làm thế nào bây giờ? Trong em là bao nhiêu suy nghĩ, vẩn vơ, mà dài dòng. Đến khi nào em mới trở lại bình thường như những tháng ngày anh chưa đến.
Xa nhau, đó là một việc không dễ dàng đối với chúng ta. Vì khi còn mặn nồng, mình chẳng thể nào cách xa nhau được vài ngày, mình sẽ nhớ nhau đến d a d iết, nhớ đến rơi lệ. Vậy mà giờ, em phải chấp nhận việc xa nhau một cách bình thản nhất, và phải mạnh mẽ nhất. Vì em biết, giữa chúng ta chẳng còn gì nữa rồi…
Tháng ngày mình mới yêu nhau, anh vẫn hay nói em nghe những lời âu yếm, rằng anh yêu em nhiều như thế nào và ở bên em anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Anh cũng dành cho em những nhớ nhung vơi đầy khi không ở cạnh nhau, anh bảo rằng sẽ chẳng bao giờ làm em phải tổn thương hay đau khổ.
Anh cũng hứa rằng, chỉ yêu mỗi một mình em… Anh không biết được rằng, tháng ngày ấy em hạnh phúc đến biết bao, nhưng lại càng lo sợ hơn, vì vốn dĩ trên đời này chẳng có gì là mãi mãi… sợ rằng ngay chính anh cũng quên đi những gì anh từng nói. Và bây giờ, nỗi s ợ của em cũng thành hiện thật rồi, không phải là bây giờ, mà là lâu lắm rồi nhưng em không đủ can đảm để đối mặt thôi.
Anh không còn thì thầm với em những lời yêu thương ấy, cũng chẳng nói rằng anh nhớ em sau những ngày không gặp. Thay vào đó là những lần em dỗi hờn, anh lại cá u gắ t và bảo em trẻ con. Thay vào đó, là sau những lần anh mắc lỗi, em im lặng, anh cũng im lặng.
Rồi những lần em thứ tha, em cho anh cơ hội, anh cũng lại lợ i dụ ng sự mềm lòng ấy, để gây ra những l ỗi l ầm khác. Anh không sợ mất em, bởi anh biết được em yêu anh nhiều đến nhường nào, có phải không.
Anh thường nói rằng, em không còn như xưa, em chuyện gì cũng nhăn nhó và trách anh… Anh không nhớ rằng ngày xưa ấy, khi mỗi lần anh làm sai, em lại im lặng chịu đựng nỗi buồn, anh quát lên rằng anh không bắt em chịu đựng, anh muốn em nói ra những gì anh làm sai để anh biết, anh sửa.
Rồi em cũng đã nói với anh, bằng một cách nhẹ nhàng nhất, là khi vừa bấm những dòng tin cho anh kèm theo bao nhiêu dòng nước mắt. Em không muốn anh biết được, khi nói ra những nỗi buồn của mình, là khi em phải đối diện với nó một lần nữa sau những cố gắng v ùi s âu tận đá y lòng. Nhưng đó là cách duy nhất để khiến người khác biết lỗi nhưng vẫn không bị x úc phạ m.
Nhưng rồi, không hiểu tại vì sao, càng nhẹ nhàng và mềm mỏng thì anh lại cứ sẵn sàng lặp lại lỗi lầm, lại khiến em tổ n thươ ng nhiều lần hơn nữa. Anh đã hứa, rồi lại thất hứa với những lý do làm đa u đ ớn lòng người.
Anh mang cô ấy ra so sánh với tình cảm của chúng mình, anh bảo rằng anh cần có thời gian để chấm dứt vì dù gì cũng là một năm đâu có thể nói hết là hết. Anh không hiểu được trong lòng em ta n v ỡ đến mức nào, lần đầu tiên em cảm thấy trong anh còn có một vị trí quan trọng dành cho một cô gái khác… lần đầu tiên em cảm thấy xấu hổ vì đã hè n hạ cắ t ngang một mối qu an h ệ vốn đang đ ậm s âu.
Ngay cả khi em bảo rằng, nếu như còn liên quan đến cô ấy, em sẽ mãi mãi rời xa anh thì anh vẫn nghĩ em là một con ngốc không biết gì, anh vô tư hẹn hò, anh vô tư trò chuyện, số lần anh tìn kiếm tên cô ấy trên facebook còn nhiều hơn cả em.
Vậy thì còn điều gì khiến em vẫn ở lại bên anh, vì em yêu anh, vì em cần anh, vì từ lúc nào đó anh đã là tất cả của em. Anh không biết rằng, chỉ cần nhắc đến cô ấy em đã s ợ h ãi đến ru n cả người, em sợ lòng em lại dấy lên những vết thương, em sợ lòng em lại đ au đ ớn, lại bu ồn, lại khiến anh bận tâm… Và đồi khi anh còn nghĩ rằng em nhỏ nhen, ích kỷ.
Em đã sống một cách cao thượng và giữ cho mình một tư cách thanh cao. Em không muốn vì những gh en tu ông tầm thường mà đánh mấ t đi hình tượng bản thân mình. Em không thể lao vào cô ấy mà cấ u x é cho thỏa những đớ n đa u, cũng không thể hét lên với anh những điều em đang chịu đựng. Em luôn giữ cho mình một nụ cười thân thiện như thế, với anh với cô ấy…
Bởi vì trong mắt anh, cô ấy vốn ngây thơ và thánh thiện, còn em chỉ là người đầy hậ n t hù và că m gh ét. Anh không biết đằng sau những ngây thơ ấy, là những mưu mẹo và trò đùa khiến lòng em tổn thương không còn chỗ lành lặn, anh không biết em đã cắn răng chịu đựng những gì, nên anh nghĩ em bị điên hay bị gì đó, mà hành động thiếu lý trí.
Em vốn là một cô gái đầy kiêu hãnh, em sẽ chẳng bao giờ giữ chặt người đàn ông của mình. Cách sống của em, em đủ tự tin rằng mình sẽ không bị p hụ tình. Nhưng rồi sau mối tình đỗ vỡ vì bị ph ản b ội, em nhận ra rằng kiêu ngạo là sai, và không cớ gì mình lại buô ng bỏ thứ vốn dĩ là của mình, vì mình có quyền giữ.
Nên khi đến với anh, em không bu ông thả anh trước những cô gái khác nữa, anh không biết rằng, từ bỏ đi những kiêu ngạo của một cô gái là điều rất khó khăn với em, em đã học cách ghen, học cách giữ gìn, học cách níu lại,… nhưng cũng vô nghĩa cả. Em cảm thấy bế tắc với chính mình.
Vậy ra, sau những cố gắng em cũng chỉ nhận lại mấ t mát và tổ n th ương . Vì vốn dĩ tình yêu của em và anh, không sâu đậm bằng tình “bạn” của anh và cô ấy. Em không thể là một kể thứ ba chen chân vào mối qu an h ệ của hai người bạn thân thiết, em cũng không bao giờ khôn khéo mà l ật mặ t được cô ấy, nên em đành phải từ bỏ thôi. Từ bỏ một cách lạnh lùng và nh ẫn t âm… Khiến anh đa u lòng.
Anh cũng sẽ chấp nhận việc chia tay, bởi anh hiểu rằng anh đã làm những gì. Anh muốn xóa bỏ lỗ i lầ m nhưng tim em vốn từ lâu đã khắc sâ u những đa u đớn. Anh sai rồi, khi bênh vực một cô gái khác trước mặt em, anh cũng sai rồi khi âm thầm bỏ quên lời anh hứa, anh cũng sai rồi khi nghĩ em đã quên những tổ n thươ ng khi trước, sai cả rồi khi anh làm trái lại lời hứa ngay trước mặt em.
Đối với em điều đó khó chấp nhận hơn cả việc chia tay anh. Anh bảo rằng em không bao giờ đặt em vào vị trí của người khác để hiểu, vậy khi em hiểu cho anh và cô ấy, ai sẽ là người hiểu cho em đây? Làm sao anh thấu hiểu cảm giác phải từ bỏ đi một tình yêu cứ ngỡ sẽ lâu bền, làm sao anh có thể thể hiểu cảm giác bu ông bỏ khi thua cuộc bởi một người không có nhân phẩm như cô ấy…
Em là vì tổ n thươ ng, là vì đa u đớ n mới vứt bỏ sau lưng những điều ấy, em là vì m ệt mỏi nên không muốn gồng mình lên giữ lại một tình yêu .
Em có danh phận, có vị trí, thì đã sao, nếu ở trong tim anh, em cũng tồn tại song song với một cô gái khác. Em vốn dĩ đã mang vai á c trong mối tình này, nên nhẫ n t âm bỏ lại anh sau bao ngày yêu thương, trở thành một con người phụ tình, để cho tròn vai ác ấy cũng có sao đâu anh. Bởi vốn dĩ, anh chưa từng thấy, em đá ng thươn g đến cỡ nào…
Theo Emdep