Giá như ở đâu đó có người đợi tôi

Thà đợi chờ một hạnh phúc nhưng tồn tại lâu dài, còn hơn vội nắm lấy một hạnh phúc nữa vời…. rồi buông lơi bất chợt! Tôi vẫn luôn cho rằng, mỗi người khi chào đời điều sẽ có một người yêu được định sẵn đang chờ đợi ở đâu đó.

Để rồi đến một thời điểm thích hợp sẽ tìm thấy nhau, sẽ bước đến bên nhau bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc. Dù bạn sinh ra là một người không toàn vẹn, một người kém may mắn hay một người không xinh đẹp. Thì bạn vẫn có quyền được yêu thương, có quyền được mưu cầu hạnh phúc cho bản thân.

Được trải qua cảm giác nhớ nhớ thương thương, cảm giác chờ đợi những tin nhắn chúc ngủ ngon vào mỗi tối. Sẽ được ai đó ôm chặt và ủ ấm vào những ngày đông lạnh giá, sẽ được nắm tay ai đó dạo bước trên từng con phố nhỏ. Có thể lặng lẽ ngồi cùng nhau nghe bản nhạc mà cả hai yêu thích bên ly cafe ấm nồng. Có thể lặng lẽ nhìn nhau, lặng lẽ tựa vào vai nhau và mỉm cười hạnh phúc.

Tôi đã từng tin rằng, có những mỗi tình không bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên như kiểu tình yêu sét đánh, không bắt đầu bằng những rung động ngây ngô của tuổi mới lớn. Mà bắt đầu một cách âm thầm lặng lẽ, bắt đầu bằng sự chờ đợi. Dù đôi khi cuộc chờ đợi đó kéo dài đến rất lâu, nhưng rồi sẽ có lúc đối phương nhận ra tình cảm chân thành nơi bạn.

Một cuộc tình có thể bắt đầu muộn hơn một tí, khi con người ta đã chính chắn hơn trong suy nghĩ và hành động, thì những cuộc tình đó có thể kéo dài đến rất lâu….. Đủ để người ta yêu đến bạc đầu, đủ để mỗi giờ mỗi phút trôi qua người ta luôn thấy nhớ một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay……

” Thà đợi chờ một hạnh phúc nhưng tồn tại lâu dài…. Còn hơn vội nắm lấy một hạnh phúc nữa vời…. ……… Rồi buông lơi bất chợt…………”

Những người có tuổi một tí yêu nhau sẽ đằm thắm hơn, sẽ da diết hơn, sẽ sâu sắc hơn những người trẻ. Bởi vì họ đã đi qua một quãng đường đời khá dài, đủ để nhìn nhau không bằng những món đồ hiệu, nhìn nhau không bằng vẻ bề ngoài bắt mắt. Nhìn nhau không bởi mái tóc vàng óng, hay làn da trắng sáng. Họ nhìn nhau bằng trái tim, mà trái tim thì chẳng bao giờ nói dối.

Tôi đã từng mơ mộng, từng hy vọng và từng tin vào rất nhiều thứ. Như kiểu đánh lừa bản thân, tự vẽ mọi thứ cho chính mình, tạo cho mình chút niềm tin sống. Đủ để ấp ủ về một ngày tôi sẽ đến nơi có người tôi yêu và người đó cũng yêu tôi.

Khi đó tôi sẽ thôi những tháng ngày lang thang một mình trên con đường nhỏ, mà chẳng để làm gì cả…. Chỉ là hòa vào dòng người kia để bớt cảm giác cô đơn, nhưng càng bước đi càng cảm nhận nỗi cô đơn sâu sắc.

Sẽ thôi không phải ngồi một mình trong quán cafe cũ, một mình nghe bản nhạc yêu thích và tự nhâm nhi thứ chất lỏng đắng nghét từ từ trôi vào cổ họng. Sẽ không phải trải qua những ngày không tên, những ngày mà cuộc sống lặng lẽ đến và đi theo một nhịp điệu buồn tẻ.

Để rồi lại suy nghĩ về bản thân, về những ngày tháng đã qua. Và rồi lại ngẩn ngơ nhận ra đã lãng phí rất nhiều thời gian để tìm đến nơi được gọi là ” Đâu đó “. Đâu đó mà tôi tìm kiếm chỉ là những hình ảnh mờ nhạt, về một nơi rất xa.

Giá như tôi biết ” Đâu đó ” là ở đâu ? Và ” Ai đó ” đang đợi tôi ? Có thể tôi sống chưa đủ, yêu chưa đủ… Nên không thể tìm đến được nơi ấy. Vậy là lại tiếp tục tin, tiếp tục hy vọng. Ở đâu đó sẽ có người đợi tôi !!! Ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tôi cười

Nhưng chưa một ai im lặng đến bên tôi và nói rằng : ” Đừng cố chịu đựng nữa – Sẽ đau lắm ” Một ngày lãng đãng trôi !

Ngochanho /Guu.vn