Gửi cô gái yếu đuối mang trên vai cả trời tâm sự…
Đôi khi cô độc không phải là 1 mình không ai bên cạnh mà là có rất nhiều người bên cạnh nhưng vẫn không thể là chính mình, không thể thoát ra vỏ bọc đã hằn sâu vào da thịt kia. Bạn có hiểu cái cảm giác chạy đến cùng trời cuối đất vẫn không có chỗ cho ta có thể thoải mái bật khóc?
Xin phép được gọi là cô gái dù rằng người ấy nhỏ tuổi hơn tôi – cô gái mang cả vùng trời tâm sự.
Cô gái của tôi- mạnh mẽ vô cùng, xinh đẹp và đầy khí chất mà cả con gái như tôi cũng bị thích nàng. Từ nhiều năm về trước cô ấy đã bảo vệ tôi, vì tôi yếu đuối và mỏng manh vô cùng mà từ đó đó nhiều khi tôi ỷ lại vào cô nhiều hơn mình tưởng.
Nhưng tôi biết, cô ấy đã phải khổ sở mang trên mình vỏ bọc nặng nề như thế nào, nặng đến mức những nỗi buồn chỉ có thể hóa thành nụ cười- gượng gạo và man mác ưu tư chứa đựng cả vào trong đôi mắt kia.
Nàng không than vãn nhiêu lời vì nàng biết cuộc sống là phải đương đầu và đối mặt với tất cả và dù có than thở thì mấy ai giúp được vì người ta còn bận với biết bao nỗi niềm riêng. Cô gái có thể chu toàn cho gia đình, công việc, dành tình yêu rộng lớn cho người mẹ kính mến, người chồng thân thương, đứa con gái bé bỏng cả linh hồn ngập tràn thứ gọi là tình yêu nhưng đâu đó lại có sự cô độc đến lạ thường.
Vì giả vờ lâu ngày mà ai cũng xem đó là bản chất của nàng- mạnh mẽ. Nàng chống chọi với cuộc sống đầy rẫy cạnh tranh và đấu đá một cách bản lĩnh.
Nhưng đang đứng trước mặt tôi đây, 1 cô gái đứng ở tầng 33 của tòa nhà cao ngất này để gió thổi khô từng giọt nước mắt thì mạnh mẽ nữa để ai xem- tất cả mọi cảm xúc đều vỡ òa… Tôi ngồi kề bên, im lặng nhìn cô ấy, ôm lấy bờ vai run lên bần bật cho nàng thỏa sức mà khóc, xả ra hết những uất ức, nghẹn ngào đã chịu bấy lâu. Cô ấy tự hỏi ” tại sao mình không mạnh mẽ được như vẻ bề ngoài, tại sao bỗng dưng thấy mình yếu đuối như vậy”… Đúng, thật ra cô ấy yếu đuối lắm, có khi nào cô mạnh mẽ đâu, càng yếu đuối càng sợ người khác trông thấy nên phải sống khác đi mà thôi.
Cô gái của tôi nhỏ bé và cô độc lắm… Đôi khi cô độc không phải là 1 mình không ai bên cạnh mà là có rất nhiều người bên cạnh nhưng vẫn không thể là chính mình, không thể thoát ra vỏ bọc đã hằn sâu vào da thịt kia. Bạn có hiểu cái cảm giác chạy đến cùng trời cuối đất vẫn không có chỗ cho ta có thể thoải mái bật khóc?
Tầng 33 của tòa nhà, mọi thứ trông bé nhỏ vô cùng, cả thế giới như thu nhỏ vào trong tầm mắt và chúng tôi cũng quá đỗi nhỏ bé thế này.
Tầng 33 của tòa nhà,nơi hàng lang đầy gió lộng, tôi gục lên vai cô ấy, đáng lý ra phải an ủi nàng nhưng tôi không làm được gì với nỗi buồn rộng lớn ấy mà ngược lại tôi còn chìm đắm mãi với những buồn phiền của lòng mình. Rồi nỗi buồn của chúng tôi, gió có thể thổi bay đi?
” Cuộc sống này nhiều đau khổ lắm, mà tình yêu cũng là 1 dạng nỗi đau”
Phương Phương/Guu.vn