Gửi những ai dành cả thanh xuân để đánh đổi cho một thứ tình cảm mang tên tình yêu…

Chúng ta ai rồi cũng trải qua nhiều mất mát, nhiều đắng cay; buồn có, vui có; nồng cháy, cuồng nhiệt để rồi khi đến được tận đây trên người đã mang nhiều vết xước, hằn lên dấu thời gian. Yêu thương một người, chúng ta tưởng chừng như đánh đổi mọi thứ, đến cuối cùng đôi khi cái kết vẫn không thể viên mãn như những câu hứa thề trăm năm.

Trời mưa. Cơn mưa đêm giữa khí trời oi nồng của tháng 4, hơi đất bốc lên khét nồng.

Em ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế xoay lặng nhìn những giọt mưa rơi xuống khoảng trống trước căn phòng. Bầu trời ngoài kia trắng xóa một mảng. Đã lâu trời mới mưa trở lại, xoa dịu bớt cái hanh khô, nóng bức của mùa hè, cũng như xoa dịu bớt nỗi hoang mang trong lòng em.

Chúng ta ai rồi cũng trải qua nhiều mất mát, nhiều đắng cay; buồn có, vui có; nồng cháy, cuồng nhiệt để rồi khi đến được tận đây trên người đã mang nhiều vết xước, hằn lên dấu thời gian. Yêu thương một người, chúng ta tưởng chừng như đánh đổi mọi thứ, đến cuối cùng đôi khi cái kết vẫn không thể viên mãn như những câu hứa thề trăm năm.

Chị yêu anh vào những năm tháng còn tươi mới của tuổi thanh xuân, cùng nhau đi qua bao khó khăn của tuổi trẻ bước vào đời, mang theo biết bao hoài bão và cái kết của một gia đình. Ấy vậy mà lại vì thay đổi môi trường làm việc, vài xích mích nhỏ nhặt, anh bảo chị thay đổi, anh ngã vào lòng người phụ nữ khác. Chị không khóc, cũng không oán trách thân phận mình. Chị vẫn sống như thể chẳng có điều gì đánh đổ được. Rồi chị lấy chồng, một người đã từng có gia đình với một đứa con riêng. Chị an phận trở thành vợ hai, thành mẹ kế trước những lời đàm tiếu ác mồm của thiên hạ. Chị không nói bất kì điều gì về cuộc hôn nhân nhanh chóng này nhưng với một đứa vẫn còn trẻ so với những cuộc hôn nhân thì đó là một sự hụt hẫng. Chị vẫn thế, an yên như một mặt hồ tĩnh lặng.

Hai bạn yêu nhau từ cái thời còn ngồi ghế nhà trường, ngót nghét đã năm năm. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở trong đầu trống huơ trống hoác chẳng biết nói gì ngoài cái cầm tay nhau những lúc tan trường. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở để mặt mộc ra đường, từ cái thuở mặc quần đùi mang dép tông, gặp nhau trên chiếc xe máy cũ kĩ của ba mẹ. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở còn thanh xuân. Rồi. Hai bạn xa nhau, lí do vẫn lạc và cũ kĩ của đời người. Chua xót, nuối tiếc tuổi thanh xuân.

Chúng ta dành tất cả thanh xuân của mình để đánh đổi cho một thứ tình cảm mang tên là tình yêu. Những ước mơ, những giấc mộng đêm hè năm nào về tương lai trọn vẹn, bây giờ chỉ gom ghém gọn ghẽ trong những nỗi nhớ không nguôi.

Chúng ta đã đi qua tất thảy những yêu thương, những giận hờn, trách móc, bây giờ chỉ đọng lại trong ánh mắt xa xăm.

Tình cảm năm nào như thể vụn vỡ trong câu nói đơn giản. Ước chừng chỉ cần mạnh tay một chút cũng thổi bay đi tất cả. Không còn để níu giữ một chút gọi là luyến tiếc.

Guu.vn