Hóa ra có nhiều thứ nhất định phải tận mắt chứng kiến thì lòng mới chịu tin, là không thuộc về mình

“Sẽ đến ngày em hiểu rằng kết thúc không đơn giản như là lúc bắt đầu nên trước khi đem lòng mơ hạnh phúc phải nhắm chừng mình đau được đến đâu!”…

Mình từng có một tật rất xấu.

Thích ai là không giấu nổi tình cảm, bao nhiêu mong chờ cứ hiện hết ra mặt. Lúc đó, tìm đủ cách để gần người ta. Vận dụng rất nhiều mối quan hệ để tìm hiểu xem ý thích người ta thế nào. Mọi cơ hội để bên cạnh đều chẳng bỏ qua, dù cho thời gian có ngắn ngủi đến bao nhiêu chăng nữa.

Nhớ có lần, cảm nắng cậu bạn lớp học thêm. Ấy vậy mà một thời gian dài không thấy mặt cậu ấy trên lớp nữa. Chỉ biết mỗi ngôi trường cậu đang học mà thôi, cực chẳng đã, gần như trưa nào cũng đều đạp xe đi đường vòng về nhà. Chỉ để mong được nhìn thấy cậu ấy.

Cái tính cách đó, toàn bị bạn thân chê bai: “Nhiệt tình không phải lối”.

Nhưng mình vẫn cứ tật xấu khó bỏ, thói xấu khó chừa. Cũng bởi nghĩ rằng ngoài cơ hội đó thì chẳng còn cách nào khác gần gũi hơn. Nên lòng càng tích cực, càng cố gắng!


Thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, mình mới ngộ ra rằng mối quan hệ của hai người chẳng thể dựa vào một người duy trì. Như một con thuyền, phải có hai mái chèo thì thuyền mới tiến đến bến bờ được.

Một tay thì đâu vỗ thành tiếng. Hạnh phúc đâu chỉ xây đắp bởi một người.

Nếu gượng ép, chỉ chính mình mệt mỏi. Yêu thương mấy chốc mà đau thương lại quá nhiều. Con đường thì dài thăm thẳm, mà lại chỉ có một người bước đi, đích đến còn mù mờ, chứ nói gì đến việc tận hưởng niềm hạnh phúc?

Và một điều quan trọng, nếu có tâm, tự người đã tìm đến. Nếu có lòng, xa mấy cũng gặp được nhau. Duyên phận mang nhau đến, nhưng chẳng có lòng, mọi chuyện cũng hóa hư vô.

Đạo lý đơn giản thôi. Vậy mà trải qua bao đêm trắng, mình mới học được!

Mít Mít/Guu.vn