Là đàn bà, bạn chọn ngoan để thế gian ca tụng hay hư để hạnh phúc, an yên?
Nếu những cô gái tuổi đôi mươi nổi loạn để đánh dấu cột mốc trưởng thành của mình thì phụ nữ có chồng hãy h.ư để lòng thanh thản.
Từ xưa đến giờ, phụ nữ được dạy phải “công dung ngôn hạnh”, xem chồng là lẽ sống, xem con là niềm vui. Chồng có lăng nhăng cũng là do bản thân không tốt nên phải suy xét lại, nhẫn nhịn để nhà cửa êm ấm.
Theo tôi thì những điều đó chưa hẳn đã tốt. Bởi sinh ra mang phận phụ nữ đã chịu thiệt. Đàn ông lăng nhăng được xem là đào hoa nhưng đàn bà phải chính chuyên một chồng. Đàn ông rượu bia, cờ bạc được xem là bản lĩnh còn phụ nữ chỉ cần cầm đến ly bia lại bị xem là gái h.ư, đàn bà mất nết.
Đàn ông không có vợ bên cạnh có hàng tá cô theo đuổi, gọi là đào hoa, dân chơi. Còn đàn bà cô đơn dấn thân vào ngoại tình bị coi là hư thân mất nết, l.ăng lo.àn.
Họ áp đặt phụ nữ lúc nào cũng phải nết na, thùy mị, không được cãi chồng, mắng con. Có chuyện gì cũng phải cùng chồng vượt qua, bỏ rơi chồng trong lúc hoạn nạn là thứ đàn bà không ra gì. Ôi thì phận đàn bà!
Tôi không đi ngược lại với những gì ông bà xưa đã nói. Nhưng tôi cũng không hoàn toàn đồng ý. Ở xã hội bây giờ, làm gì còn việc trọng nam, khinh nữ, làm gì còn quan niệm cổ hủ phụ nữ nhất định phải ngoan.
Có những cô hư đấy, nhưng vẫn hạnh phúc, chồng chiều chuộng hết mực đó thôi. Đàn bà ngoan chưa chắc đã được hạnh phúc, đàn bà hư không phải điều đáng lên án. Suy nghĩ thoáng một chút, thử hư một lần để biết được cuộc đời không cần quỵ lụy đàn ông vẫn có thể sống khỏe.
Dùng dằng mãi giữa đàn bà ngoan và đàn bà hư, ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác này. Tôi biết chắc rằng bạn cũng muốn thử hư một lần, mặc tất cả ra sao thì ra.
Nếu những cô gái tuổi đôi mươi nổi loạn để đánh dấu cột mốc trưởng thành của mình thì phụ nữ có chồng hãy hư để lòng thanh thản. Tôi không áp đặt bạn vào khuôn khổ của một người phụ nữ hư, chỉ muốn nói về người đàn bà được gọi là hư.
Hư ở đây không phải ăn chơi đàn đúm, đi bar, vũ trường, tụ tập r.ượu bia hay nổi loạn xăm trổ đầy mình thể hiện dân chơi. Mà hư ở đây là thử sống một ngày không tận tụy, không lo toan, thoải mái làm những điều mình thích, đi đến những nơi muốn đi… nói không với chồng con.
Nếu như những tháng năm ấy, bạn đã hy sinh nhiều rồi, vậy giờ hãy sống cho mình thôi. Sống một cuộc đời không lo nghĩ, chẳng hy sinh. Đừng sợ người khác phán xét, cũng đừng lung lay trước miệng lưỡi thế gian.
Cuộc sống này của bạn, chỉ có bạn mới hiểu được. Đừng nghĩ việc “hư” sẽ làm mất nhân phẩm của mình. Hãy nghĩ đó như một trải nghiệm, rồi bạn sẽ tìm được hạnh phúc của bản thân. Mỗi người đều có quyền chọn cách sống khác nhau, đừng tự ép mình phải “ngoan”, phải “công dung ngôn hạnh” như lời mẹ dạy. Hãy sống theo cách mình thích, rồi bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Tuy nhiên, hư thôi chứ đừng hỏng. Là phụ nữ, bạn chọn sống theo cách nào? Ngoan để được thế gian ca tụng, hay hư để hạnh phúc, an yên?
Guu