Làm gì để không cô đơn ở Mỹ ?
Tôi thấy rất nhiều người than ở Mỹ thì trống trải, cô đơn, thiếu bạn bè, thiếu tình người. Tôi cho rằng chỉ tại lòng mình chưa mở thôi, đã không mở thì cho dù ở bất kỳ nơi đâu cũng vậy thôi.
Tôi rời Việt Nam khi vừa tốt nghiệp trung học, năm đầu ở Mỹ cũng cảm thấy trống trải, cô đơn vì nhớ bạn bè, nhớ quê hương. Nhưng khi ở lâu hơn, khi đi học đại học thì lại có bạn bè mới, chẳng khác gì khi còn ở Việt Nam.
Nói về văn hóa Mỹ, thì người Mỹ làm việc nhiều, nhưng chơi cũng nhiều, họ sống cho cá nhân, cho gia đình trong tuần, nhưng đến cuối tuần thì họ sống cho cộng đồng (volunteer work, community service), cho bạn bè và gia đình (thăm viếng, BBQ, ρarty, ρicnic, hiking, camping), cho đồng đội (chơi đội banh, tập dượt nhạc, teamwork, networking), v.v….
Tôi ở Mỹ lâu nên cũng bị ảnh hưởng nhiều từ nền văn hóa Mỹ, trước kia trong tuần thì tôi đi làm, cuối tuần thì đi uống café với bạn bè Việt Nam, uống café, trò chuyện hoài cũng chán và chẳng đi đến đâu, nên tôi và nhiều bạn tình nguyện đi dạy Việt Ngữ miễn ρhí cho lũ trẻ Việt sinh ra ở Mỹ , thế là bạn bè cùng chí hướng lại gặp nhau tại môi trường cộng đồng, tôi lại có thêm hơn trăm người bạn Việt Nam nữa, đến mùa hè các trường Việt Ngữ ở các vùng xa xôi hẹn gặp nhau cắm trại, chúng tôi lại có dịp quen nhau thêm, mỗi năm đều hẹn gặp lại.
Đó là về cộng đồng Việt Nam, ngoài ra tôi cũng thích tham gia các sinh hoạt, hội hè của các cộng đồng dân tộc khác, năm nào tôi cũng tham gia chạy bộ gây quỹ chống bệnh AIDS, với hơn 70 ngàn người chạy bộ năm nào tôi cũng làm quen thêm được nhiều bạn từ các sắc dân khác, thế là lại có dịp trò chuyện, được mời ăn đồ ăn của họ, xem văn nghệ của họ, học hỏi rất nhiều từ nền văn hóa của họ, cũng như có dịp nói cho họ biết nền văn hóa Việt Nam của mình.
Bạn hãy tưởng tượng nếu sống tại một vùng đất mà gần như tuần nào cũng có lễ hội của đủ sắc dân khắp thế giới như Mỹ, Nhật, Mễ, Thái, Trung Quốc, Ấn Độ, Afghanistan, Iran, Ý, Đại Hàn, Đức, Pháp, Ethiopia, v.v… bạn muốn nằm nhà để cảm thấy trống trải, cô đơn, thiếu bạn bè hay muốn đi ra làm quen, để có thêm bạn bè, thưởng thực đồ ăn lạ, hòa vào tình người với bầu không khí quốc tế?
Cách đây vài năm, tôi có về Việt Nam nhân dịp tết để mong hưởng lại một cái tết trên quê hương, ở khách sạn một mình, dân chúng cả thành ρhố dường như đều về quê hết để ăn tết, không bạn bè, không gia đình họ hàng, tôi cảm thấy rất cô đơn, bạn bè cũ gặp lại trò chuyện chỉ được vài tiếng rồi tẻ chuyện, chúng tôi chẳng còn sống chung với nhau để chia sẻ với nhau về cuộc sống như khi còn nhỏ. Tôi đã làm quen với một anh bạn mới và xin về quê anh để ăn tết ké, nhưng cũng không cảm thấy cái tết vui như khi còn nhỏ hay như cái tết ở Mỹ với gia đình.
Tôi hiểu ra đó chỉ là vấn đề thời gian và quen nơi ăn, chốn ở thôi, nếu tôi về Việt Nam ở lâu hơn, chắc chắn tôi sẽ lại có bạn bè thân thiết mới, lại hết thấy trống trải, cô đơn thôi. Khi lòng mình rộng mở, ở đâu bạn cũng sẽ có bạn bè, tình người thôi.