Lấy chồng già bên Tây để mong đổi đời, ngay đêm tân hôn, tôi đã vỡ mộng
Khi nhắc đến chuyện đó, anh thay đổi thái độ, không nói gì cũng không ăn, không quan tâm đến tôi. Tôi sống với anh như một người bạn cùng nhà chứ không phải là một người vợ đúng nghĩa.
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, gia đình lại đông con nên cuộc sống rất khó khăn. Học xong cấp ba, tôi nghỉ học, theo một chị cùng làng lên thành phố học nghề làm tóc. Tôi học việc ba năm, sau đó ở lại làm nhân viên cho cửa hàng tóc của ông chủ.
Do điều kiện công việc, tôi tiếp xúc với nhiều người đủ mọi tầng lớp, công việc. Dù với ai, tôi đều phải phục vụ nhiệt tình vui vẻ để mong có thêm tiền bo, tăng thu nhập. Hàng tháng, tôi chỉ giữ lại một ít tiền để chi tiêu cho bản thân còn gửi hết tiền lương về quê phụ ba mẹ nuôi các em.
Tôi muốn kiếm được nhiều tiền để lo cho gia đình chứ không hề nghĩ đến chuyện yêu đương sớm. Vậy mà, cách đây hơn một năm, tôi gặp chồng mình trong một lần anh đến gội đầu. Lúc đó, anh mới sang Việt Nam du lịch, anh muốn làm quen với tôi dù bất đồng ngôn ngữ.
Gặp nhau vài lần thì anh về nước nhưng vẫn giữ liên lạc với tôi. Anh động viên tôi học thêm tiếng Anh để tiện giao tiếp. Qua thời gian, anh thổ lộ đã yêu tôi ngay lần gặp đầu tiên. Thật sự, tôi không có nhiều cảm xúc với người hơn mình gần 20 tuổi lại ở nước ngoài.
Nhưng những lời hứa hẹn của anh làm tôi suy nghĩ, nếu tôi đồng ý kết hôn, anh sẽ làm thủ tục bảo lãnh tôi sang định cư ở nước ngoài. Tôi nghĩ đến việc mình có thể đổi đời và giúp đỡ gia đình được nhiều hơn. Khi tôi nhận lời, anh lập tức trở lại Việt Nam để làm lễ cưới.
Chúng tôi thành vợ chồng khi gặp mặt trực tiếp chưa được ba lần, chủ yếu trò chuyện qua mạng. Tôi không để ý đến việc đêm tân hôn ở khách sạn, tôi xin sang nhà người quen chơi với mẹ trước khi bà về quê vào sáng hôm sau, anh cũng không phản đối.
Mấy ngày sau đó, anh không đụng chạm gì đến tôi. Anh giải thích mình đang mệt mỏi hay bị bệnh gì đó mà vốn tiếng Anh của tôi không hiểu rõ. Một tuần sau, anh về nước, tôi nghỉ hẳn việc ở cửa hàng vì anh hứa sẽ gửi tiền chu cấp cho tôi.
Trong thời gian chờ làm thủ tục bảo lãnh, hàng tháng anh đều đặn chuyển tiền để tôi trang trải cuộc sống. Tôi dành dụm cho ba mẹ được một ít trước khi ra nước ngoài cùng chồng.
Đến khi tôi qua với anh, sống chung, tôi mới biết chồng mình bị yếu sinh lý nặng. Ở cạnh vợ, anh không có cảm giác gì cả, cứ như một khúc gỗ. Đêm đầu tiên, vợ chồng gặp nhau, anh vụng về loay hoay rất lâu nhưng không thể làm được gì cả. Tôi cứ nghĩ do anh hồi hộp nên như vậy.
Nhưng thời gian sau, ở cạnh nhau mà không thấy anh đòi hỏi, tôi chủ động thì anh gạt đi rồi lảnh tránh. Mỗi lần tôi muốn anh đều né tránh và tỏ ra bực bội. Tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ nhưng anh chỉ hứa chứ không đi.
Khi nhắc đến chuyện đó, anh thay đổi thái độ, không nói gì cũng không ăn, không quan tâm đến tôi. Tôi sống với anh như một người bạn cùng nhà chứ không phải là một người vợ đúng nghĩa.
Cuộc sống ở đây rất buồn chán, chồng như thế càng làm tôi nhớ nhà nhớ ba mẹ nhiều hơn. Ngoài trục trặc trong chuyện đó thì chồng tôi khá hiền lành, chăm chỉ, không khắt khe chuyện tiền bạc, đối xử với tôi rất tốt.
Thỉnh thoảng, anh cho tôi tiền gửi về nhà cho gia đình mà không hề khó chịu. Nhưng từng đó không làm hết cảm giác buồn bã, hụt hẫng, thất vọng trong tôi. Chồng yếu sinh lý như thế thì tôi cũng không có hy vọng có con.
Nhiều lúc, tôi muốn bỏ về Việt Nam nhưng nghĩ thương chồng. Vả lại, điều kiện cuộc sống ở đây rất tốt, tôi có tiền để giúp đỡ gia đình hơn ở quê nhà. Tôi tự động viên mình như thế để vượt qua, chấp nhận cuộc sống hiện tại.
Nhưng tôi còn trẻ, chẳng lẽ cứ phải chịu cảnh sống bên người chồng yếu sinh lý suốt đời trong khi khao khát đang hừng hực. Tôi biết điều gì cũng có cái giá của nó, liệu sự đánh đổi của tôi là quá lớn không?