LẤY CHỒNG rồi em được gì?

Đôi khi lắng lại suy nghĩ liệu kết hôn rồi em có được gì? Đột nhiên cảm thấy mơ hồ, lấy chồng rồi em chịu thiệt thòi đủ đường phải không?

Vì ai em phải rời xa cha mẹ, rời xa căn nhà thân yêu của mình, để bước vào một thế giới mới lạ.

Vì ai mà em phải cố gắng làm hài lòng gia đình người khác. Phải luôn miễn cưỡng gượng cười. Em như một đứa trẻ lạc đường khi cuộc sống hơn 20 năm của mình bị thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Vì ai em phải 10 tháng mang thai, một ngày vượt cạn?

Vì ai em cam tâm tình nguyện đón nhận những nỗi đau mà người chồng không thể tưởng tượng nổi chỉ để sinh cho anh ta một đứa con máu mủ của mình.

Để rồi sau đó như một điều hiển nhiên: thân hình em tàn tạ, ngực chảy xệ, bụng rạn nứt; để rồi một ngày nào đó đột nhiên anh ta ruồng bỏ em?

Vì chồng vì con thậm chí em có thể rời xa những cuộc vui bạn bè, tạm biệt đam mê và vui thú thời còn trẻ.

Người ta nói phụ nữ sau khi sinh con thật ngốc nghếch và em cũng ko ngoại lệ, là cô gái ngốc nghếch ấy.

Em đã từng kiêu hãnh. Em đã từng có mơ ước. Em cũng đã từng có nhan sắc yêu kiều.

Và rồi kết hôn xong em chẳng còn nghiêng nước nghiêng thành. Gia đình nhỏ giờ là điều quý giá nhất của em. Chỉ vì muốn có được tấm chân thành của ai đó mà em đã trở nên thật tầm thường.

Em đã từng tiêu xài không cần suy nghĩ, chuyện gì cũng chẳng cần bận tâm. Nhưng giờ đây em không có thu nhập, đến chi tiêu cũng phải lo nghĩ, sợ anh nói em tiêu xài hoang phí.

Em bắt đầu quen với việc đi chợ cò kè bớt một thêm 2, những điều mà trước đây em chưa từng biết đến.

Cuối cùng đến cả việc tránh thai cũng là một mình người phụ nữ là em phải đối mặt. Nào là đặt vòng, nào là thắt ống dẫn trứng. Nào có mấy người đàn ông dám vì người phụ nữ của mình mà thắt ống dẫn tinh.

Một người phụ nữ có đáng phải gánh chịu những điều đó không? Người đàn ông em yêu liệu có đau lòng trước những vất vả mà em trải qua không?

Không bao giờ đâu em ơi! Họ coi đó là điều hiển nhiên em phải làm đơn giản vì em là vợ của họ cơ mà.

Liệu rằng những ngày em đến tháng, họ có giúp em giặt quần áo, giúp em rửa chân. Khi em ốm đau, liệu họ có quan tâm vỗ về em hay không?

Anh ấy có bao giờ để ý và mua cho em những đồ em muốn mà chẳng bao giờ em dám mua chưa? Có bao giờ anh ấy đưa tiền cho em và nói rằng em hãy đi mua những gì mình thích và rằng vợ của anh ấy nhất định phải luôn xinh đẹp hay không?

Người đàn ông của em có làm những điều lãng mạn như hồi còn yêu? Có quan tâm điều mà một người phụ nữ mong muốn không? Người đàn ông của em có phải người đưa hết lương cho vợ, về tới nhà sẽ nhận hết việc vào mình. cùng em chăm sóc con cái và trở thành người chồng mẫu mực trong mắt mọi người?

Đàn ông đều nghĩ rằng hằng ngày họ đi làm kiếm tiền đã đủ vất vả rồi nên cho mình quyền được hưởng sự phục vụ tận răng của người vợ “nhàn rỗi”.

Anh ta vốn không thể tưởng tượng, cũng chưa từng thử nghĩ xem, người phụ nữ của mình đã trải qua một ngày như thế nào.

Tất cả những gì hôn nhân mang lại cho người phụ nữ chỉ là một con số âm ngày càng lớn. Mệt mỏi thì nhiều mà tự do thì ít…

Lấy chồng rồi em chịu thiệt thòi đủ đường phải không?

ST