Lý do ở Việt Nam cuộc sống ổn định nhưng nhiều người vẫn đòi sang Mỹ bằng được
Bài viết này em sẽ không đi vào chi tiết cuộc sống của một ai, mà sẽ cố gắng viết một cách tổng thể về cộng đồng người Việt tại Mỹ so với người Việt sống tại VN bằng sự khách quan nhất có thể để mọi người chiêm nghiệm. Bạn thường nói rằng người Việt thu nhập thấp cùng mức sống thấp và bảo người ta rằng “bớt mộng mơ đòi sang Mỹ, Âu Úc,…”.
Đây là bài viết tổng thể về đời sống người Việt tại Mỹ. Mình chia sẻ về cách kiếm tiền, giá trị đồng tiền mà họ kiếm được. Cho mọi người dễ hình dung . Đây cũng chính là 5 lý do khiến nhiều người mộng đòi sang Mỹ cho bằng được.
Tuy nhiên, bạn cho rằng tôi lập dị cũng được, riêng bản thân tôi vẫn luôn có hy vọng ra nước ngoài lập nghiệp và sinh sống. Tôi sẽ kể giá trị của đồng tiền người Việt kiếm được ở Mỹ cho mọi người thấy:
Giá trị được chính phủ hỗ trợ thêm
Tại Mỹ khi bạn thuộc tầng lớp low income (thu nhập thấp dưới tiêu chuẩn sống). Bạn sẽ được chính phủ cung cấp:
- Food stamp (một chiếc thẻ như thẻ tín dụng để bạn mua thức ăn mỗi th.á.n.g với hạn mức tiền ấn định trước),
- Cash aid (hỗ trợ tiền mặt),
- Cash aid for unemployee (tiền thất nghiệp),
- Tax refund (hoàn trả thuế – có khi nhiều hơn nhiều lần số tiền bạn đã đóng thuế)
- SSI for disability (tiền cho người mất khả năng làm việc, cho người già..).
Ngoài ra còn có medicaid (bảo hiểm y tế) giúp bạn được chăm sóc sức khỏe một cách tốt nhất.
Vậy sự khác biệt cơ bản giữa cuộc sống tại Mỹ và tại Việt Nam là ở giá trị đồng tiền kiếm ra. Vẫn cùng một công việc phụ bếp hay làm móng tay. Một người tại Mỹ có thể lái xe hơi, ở một ngôi nhà đẹp có khoảng sân vườn rộng và garage để xe, sắm một chiếc tivi màn hình lớn….
Còn người ở Việt Nam chỉ đủ sống và mua được một chiếc xe máy.
Với thu nhập như vậy người đó không thể so sánh với người bản xứ. Nhưng nếu đem số tiền đó về Việt Nam thì người đó bỗng trở thành phú hộ giàu có. Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại thì họ vẫn tiếp tục sống do đâu mà không muốn về.
Giá trị thích nghi và mở rộng tương lai
Tuy là thu nhập không bằng so với người bản xứ nhưng nhờ sự hỗ trợ ban đầu của chính phủ Mỹ dành cho người nhập cư (food stamp, cash aid..). Nên về cơ bản cuộc sống của họ không đến nỗi nào. Dần dần một số ít người có khả năng thích nghi và hòa nhập cao.
Học hiểu tiếng Anh đã xin được những công việc tốt hơn. Đa phần là công việc hành chính liên quan đến người Việt ở Mỹ. Hoặc công việc họ từng làm tại Việt Nam. Một số người khác bắt đầu kinh doanh cafe, nhà hàng, tiệm phở…. Và đặc biệt là tiệm nail (làm móng). Đó là cách mà cộng đồng người Việt hình thành và phát triển ở Mỹ
Giá trị công sức
Một số lớn người Việt qua Mỹ sau đó theo diện bảo lãnh thân nhân. Hầu hết họ đều đã không còn trẻ. Việc phải trải qua cuộc sống mới tại nơi xứ lạ quê người, tiếp thu văn hóa và đặc biệt là ngôn ngữ hết sức khó khăn.
Họ phải bắt đầu bằng những công việc lao động chân tay đơn giản với đồng lương tối thiểu ở Mỹ (trung bình 6 đến 8 đôla một giờ). Trong các xưởng sản xuất, nhà hàng… Khẳng định 1 điều người Việt tại Mỹ luôn kiếm tiền thấp hơn người Mỹ dù là làm chức vụ.
Ở Việt Nam cuộc sống ổn định mà tại sao họ vẫn đòi sang Mỹ bằng được
Tại Mỹ người Việt có thu nhập dưới mức trung bình
Thu nhập bình quân của họ có thể nói là ổn định. Vào khoảng 20.000 đến 40.000 USD một năm. Tại Mỹ đây là thu nhập dưới mức trung bình. Thống kê thu nhập bình quân đầu người tại Mỹ năm 2008 vào khoảng 50.000 USD/năm. Có nghĩa là đa phần người Việt ở Mỹ thuộc tầng lớp thấp trong xã hội đa sắc tộc tại đây.
Tôi chỉ ước tính theo tình hình chung, lấy đa số. Dĩ nhiên vẫn có thiểu số người Việt vươn lên bằng khả năng thực, làm việc trong những chuyên ngành với mức thu nhập cao trên 100.000 USD một năm (máy tính, tài chính ngân hàng, y học …), nhưng chỉ là thiểu số.
Nhưng với thu nhập thấp vậy tại sao nhiều người Việt sang Mỹ rồi lại không muốn quay về? Bạn có đặt câu hỏi đó chưa? Tôi sẽ trả lời ở mức độ tôi biết nhé:
Giá trị hưởng thụ
Dù ở Việt Nam bạn đã tốt nghiệp cao đẳng, đại học hay hơn thế nữa, lấy bằng thạc sỹ, tiến sĩ thì đã sao? Chả phải cũng chỉ làm việc rất cật lực, đầu tư quá nhiều công sức và tiền bạc mới có cuộc sống của người thành công sao?
Ở Mỹ thì khác nhé, chỉ cần 1 chút vốn liếng tiếng Anh, 1 xíu cần kiệm thì 2-3 năm đã bắt đâu dư dả 40.000-50.000 USD hay hơn thế nữa. Bạn sẽ được sống trong một căn hộ thật đẹp, một chiếc xe hơi, một môi trường xanh-mát-trong lành, một bãi biển sạch để tắm, một chế độ an sinh hợp lý, một nguồn thực phẩm sạch đã qua kiểm nghiệm kỹ càng, và quan trọng là có thể phát biểu bất cứ gì mình muốn….những thứ này thì dù có là đại gia ở Việt Nam, thì mình và gia đình mình cũng không bao giờ được thụ hưởng.
Giá trị đời sống con cháu
Còn một sự khác biệt lớn giữa xã hội Mỹ và Việt Nam đó là vai trò của chính phủ trong cuộc sống của người dân. Hệ thống giáo dục phổ thông được chính phủ chi trả hoàn toàn. Lên đại học bạn có thể mượn tiền không lãi suất để theo học bất kỳ ngành nghề nào bạn muốn.
Thậm chí nếu không đúng tuổi đi học bạn còn được cho tiền để khuyến khích hoàn tất chương trình đại học. Đó là những tiện ích xã hội mà Việt Nam còn rất lâu mới có thể thực hiện được. Do vậy người Việt Nam tại Mỹ có thể yên tâm cho tương lai của con cháu tại Mỹ, được thừa hưởng những lợi ích xã hội tốt nhất để vươn lên và thành công.
– Con cái mình sau này sẽ được thụ hưởng nền giáo dục Mỹ miễn phí
thứ mà người Việt đang sống ở Việt phải mất gần 20 nghìn đô mỗi năm để cho con học trường quốc tế mà vẫn chưa chắc sánh bằng.
– Con cái mình sẽ có người lo, lo cho tới khi trưởng thành thay cho cả bố mẹ.
Nên em chả bao giờ phải sợ thất nghiệp, sợ thiếu điều kiện lo cho con như ở VN.
– Và con cái em sẽ không bao giờ ỷ lại vào ba mẹ nó.
Vì chế độ bên ấy là người nào làm người nấy hưởng mà. Chính phủ hỗ trợ cho tới 18 tuổi thôi và cũng không cho phép ba mẹ để lại nhà cửa cho thế hệ sau đâu. Nếu bạn muốn sang căn nhà cho con cái thì con của bạn lại phải đóng một khoản thuế rất cao. Nếu chẳng may bạn qua đời thì tất cả chủ nợ, đặc biệt là nợ tiền bệnh viện đến phong tỏa căn nhà và toàn bộ tài sản của bạn kể cả tiền tiết kiệm trong ngân hàng.
Cũng từ đó mà con cái sẽ tự nó học cái cách tự lập, học cái cách tự làm chủ bản thân và phấn đấu để có thể sống tốt nhất.
Cái điều mà ở VN chỉ đi ngược lại (nào là ba mẹ để lại gia sản, con cái tranh giành, con cái ỷ lại mà lười lao động, phá của,….)
Tuy nhiên một người sống tại Mỹ phải cần xác định họ phải làm việc.
Dù là làm bất cứ công việc gì thì họ cũng phải cố gắng làm việc. Nếu không họ sẽ rất vất vả trong việc chi trả chi phí sinh hoạt đắt đỏ đặc biệt là tiền nhà. Chính phủ Mỹ chỉ hỗ trợ khi bạn gặp khó khăn thật sự. Cơ cấu xã hội Mỹ và những chiếc bẫy tín dụng từ ngân hàng buộc người ta phải làm việc để có được một cuộc sống tốt.
Bạn kiếm ra càng nhiều tiền thì bạn càng phải đóng thuế nhiều. Ngân hàng sẽ cho bạn mượn tiền để mua nhà, xe hoặc bất cứ thứ gì bạn muốn. Nhưng để hoàn toàn sở hữu những thứ đó bạn phải làm việc trong một thời gian tương đối dài. Đó là cách mà xã hội Mỹ vận hành.
Áp lực cuộc sống buộc mọi người phải làm việc liên tục. Điều đó dẫn đến xã hội làm ra của cải vật chất nhiều hơn, giúp xã hội phát triển hơn
Làm việc, kiếm tiền, mua tài sản (hay tiêu sản) rồi lại phải làm việc, trả nợ… một cái vòng tuần hoàn. Áp lực cuộc sống buộc mọi người phải làm việc liên tục. Điều đó dẫn đến xã hội làm ra của cải vật chất nhiều hơn, giúp xã hội phát triển hơn. Nhiều người gọi đó là xã hội đồng tiền, hay xã hội với khẩu hiệu “làm việc là sống, sống là để làm việc”. Thứ áp lực đó không có ở xã hội Việt Nam.
Hầu hết đều còn trẻ, sống ngay tại quê nhà nhưng vẫn bắt đầu bằng phần lớn là học hành để làm cơ quan, văn phòng. Khi nào thật sự khó khăn mới làm công nhân, thợ, nông dân,….Thu nhập trung bình không cao.
Đa phần các bạn trẻ dành thời gian tới 16 năm từ tiểu học cho tới hết ĐH sau đó ra trường phải thêm 2 năm đi làm lấy kinh nghiệm mới có thu nhập tầm trên 7 triệu. Sống an nhàn. Do vậy để nói sống trong xã hội nào là hạnh phúc hơn là tùy ở suy nghĩ và định hướng của mỗi người. Một số người sẽ thành công ở Mỹ nhưng một số khác sẽ lại hạnh phúc hơn nếu sống ở Việt Nam. Vậy đấy, đây cũng là chia sẻ thực tế của 1 chị đã sống ở Mỹ 1 thời gian dài kể lại. Tôi chỉ thấy hợp lý, phân tích rõ ràng nên chia sẻ lại.