Mất cái ngàn vàng, em mất quyền hạnh phúc

Gửi chồng, tiếng gọi thân thương mà em chỉ dám nghĩ chứ không dám nói thành lời. Thời gian yêu 1 năm và kết hôn hơn 4 tháng anh chưa bao giờ hỏi về quá khứ và em cũng chưa thể tự mình kể, hôm nay em nói hết. Nếu stt này được đăng em biết anh sẽ đọc được và anh cũng đã ký đơn l y h ôn rồi, chồng nhỉ?

Năm nhất em bắt đầu yêu, một mối tình đẹp với một người thực sự tốt. Quen nhau hết 4 năm đại học thì tụi em chia tay vì người cũ đi du học và sẽ định cư theo anh trai. Thực ra từ năm thứ 3 thì tình cảm đã nhạt dần, kéo dài hơn năm nữa rồi tụi em quyết định dừng lại trong êm đẹp. Lúc đầu em đã mơ mộng rằng em sẽ cùng đi Mỹ, cùng nhìn về một hướng thật lâu dài, nên… em tự nguyện… vào hôm kỷ niệm 2 năm yêu nhau. Lần đầu của em đã trao cho người đó nhưng em không bị ra m áu, cũng không đa u nhiều. Anh ấy biết em nói thật vì em ở quê lạc hậu không dùng điện thoại, không chơi facebook, không quen ai cho tới khi em lên đại học.

Sau chia tay, thật sự em luôn hối hận vì đã không biết giữ mình, em sợ lấy chồng sẽ bị s ỉ nh ục nên có ai nhắn tin tán tỉnh em đều làm lơ.

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và cận cảnh

Hơn 4 năm sau em gặp anh, em sắp bước sang tuổi 27 còn anh 34, anh thành đạt con nhà gia giáo và có lối sống truyền thống. Em đã không còn lo nghĩ nhiều về cái chuyện xấu hổ kia, em luôn tin nếu em quen người chín chắn thì em sẽ được hạnh phúc. Và rồi chúng mình thích và yêu nhau thật nhẹ nhàng vì cả 2 đều muốn nghiêm túc, không muốn tình yêu sôi nổi cuồng nhiệt. Niềm tin yêu và sự kỳ vọng quá lớn làm em trở nên tha m vọng, em sợ sự thành thật sẽ khiến anh xa em mãi mãi, em sợ anh sẽ không cưới, sợ anh sẽ không tôn trọng em…

Và vì anh chưa bao giờ hỏi hay đề cập đến chuyện cái ngàn vàng nên em nghĩ ở cái tuổi 35 thì anh đã trải đời rồi, mai sau anh sẽ hiểu cho em thôi mà. Anh nhớ không, có nhiều lần anh ôm, anh hôn, anh tính chuyện tương lai tự dưng em khóc. Anh hay trêu em nhõng nhẽo và luôn nghĩ đó là giọt nước mắt hạnh phúc. Nhưng không, những lúc đó em thực sự muốn nói với anh rằng em là người đã từng, em có xứng đáng, có được anh tha thứ không? Em khóc vì lo sợ, vì xấu hổ nhiều hơn là hạnh phúc. Kết hôn ở tuổi 28 em nghĩ rằng mình đủ trưởng thành để vun vén cho mái ấm nhỏ bé này. Nhưng em đã sai. Em xin lỗi.

Hình ảnh có liên quan

Cái đêm tân hôn ấy, anh khóc, em khóc và tình yêu ấy kết thúc rồi. Em luống cuống, em xấu hổ khi anh lẳng lặng vào nhà tắm thật lâu, anh không hỏi em gì cả, anh không nói với em lời nào mặc cho em đã khóc rất nhiều. Cả đêm vợ chồng mình quay lưng với nhau, những ngày sau là những ngày mệt mỏi anh nhỉ.

Từ hôm đó em với anh như 2 người câ m, xa lạ, việc ai người nấy làm. Còn nhớ tuần đầu tiên em dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho anh, dù em đi làm muộn nhưng em luôn dậy trước nhưng anh không đụng tới. Sang tuần tiếp em toàn phải giả vờ ngủ sa y, đợi anh ra khỏi nhà rồi em mới dậy chuẩn bị đi làm, để tránh nhìn mặt nhau cho anh thoải mái. Suốt 4 tháng nay em luôn mặc đồ dài tay dài chân để ngủ vì e sợ nhìn em hở hang anh sẽ nghĩ em vốn thật lẳ ng l ơ. Em trải tấm nệm ngủ kế giườn g của anh, vì em s ợ m a nên không dám ngủ phòng khách. Em kéo rèm ngăn ra vì em sợ anh biết em khóc mỗi tối. Em đi làm về rồi nấu cơm thật nhanh, ăn cũng thật nhanh rồi lên phòng để anh về anh không chạm mặt em. Có hôm anh về sớm, em chưa kịp ăn nên em xới cơm lên giả bộ là đã ăn rồi cho anh yên tâm.

Thời gian trôi thật nhanh em với anh cũng quen cái cảm giác vừa buồn vừa g iận lại vừa thư ơng nhưng cảm xúc cứ chơi vơi không thể tiến lại gần, nhìn lén nhau chỉ thêm đa u lòng mà thôi. Mỗi lần ba mẹ hai bên gọi mình toàn bịa lý do này kia vì mọi người hỏi tới đối phương. Suy nghĩ thật nhiều, nghĩ hàng đêm nhưng em không chọn được thời điểm thích hợp để dọn đi.

Kết quả hình ảnh cho tâm sự guu

Hôm nay anh đi công tác ngoài HN, 4 ngày qua đủ để em dọn dẹp nhà cửa, ủi hết đồ, mua vài thứ cần thiết cho anh, mua quà tặng ba mẹ nhưng em chưa nói cho họ biết chuyện bọn mình, cũng kịp dọn đồ của em và đặt đơn ly hôn cả nhẫn cưới trên bàn. Em vừa muốn đi ngay kẻo anh về, vừa muốn được nhìn thấy anh thêm lần nữa. Vui lắm mỗi khi thấy anh về nhà an toàn, sáng ra lại tự do nhìn anh qua tấm rèm mỏng. Nhưng hôm nay em không cố chấp nữa, em làm anh thất vọng thật nhiều, em mong anh sẽ tìm được người con gái làm anh hạnh phúc, anh hãy kết hôn sớm rồi sinh con vì tuổi anh đã lớn mà ba mẹ cũng hối rồi. Em không trách mình, không buồn anh nữa đâu. Lúc gặp nhau ở toà em sẽ thử nhìn vào mắt anh, đôi mắt mà từ khi làm vợ em luôn muốn né tránh vì hổ thẹn.

Nói ra hết rồi em thấy nhẹ nhõm thật nhiều, tạm biệt anh theo cách này thật trẻ con. Em đã viết thư cho anh nhưng em lại sợ anh nghĩ rằng em đang níu kéo tình thương của anh nên em đã bỏ nó. Anh vẫn hay đọc cfs vì lúc yêu nhau em hay gửi anh xem nên anh dần thích. Nếu anh đọc được thì anh hiểu cho em anh nhé.
Em không hối hận vì yêu anh nhưng em hối hận vì đã cưới người không phù hợp. Tạm biệt anh!

Các em gái ơi hãy tin chị đi, hãy cố lý trí giữ mình thì sẽ được chồng yêu và tôn trọng thật nhiều. Lỗi lầm nào rồi cũng sẽ được tha thứ ở một thời điểm nào đó nhưng sau cùng vẫn là ta đã mắc lỗi rồi. Thật khó để có tình yêu trong sáng nên kết quả nhận được cũng thật xứng đáng.