Mẹ đơn thân: Khóc rồi lại cười với con thôi mà…

Rồi mình chợt nhận ra, từ khi có con, mình chỉ khóc khi mệt mỏi, chứ chưa khi nào rơi nước mắt vì khổ đau. Vì chỉ cần nhìn thấy con, niềm hạnh phúc như bủa vây cả thế giới quanh mình. Và mình nghĩ để bảo vệ một thế giới đẹp đẽ đến thế, nhiệm màu đến thế thì tốn một chút mồ hôi hay biết bao nước mắt cũng đâu là gì.

Ngày mình biết mình có con, mình khóc như một đứa trẻ. Mình khóc vì sợ, một nỗi sợ khi mình biết bản thân chưa đủ sức làm mẹ, khi còn quá nhiều mong muốn cho riêng mình. Mình bắt đầu nghĩ về những giấc mơ của mình phải dừng lại, nhường chỗ cho một đứa trẻ dần lớn lên. Mình nghĩ về chính mình, liệu rằng mình có hối hận không. Rồi mình lại nghĩ hay là mình đừng để đứa trẻ này chào đời, có phải mọi chuyện sẽ được giải quyết không? Nhưng rõ ràng có một sinh linh đang lớn dần lên, cái chấm nhỏ trên bức ảnh trắng đen kia chính là con của mình. Con chết đi rồi, thì mình còn có thể sống cuộc đời riêng của mình không? Mình, không làm được.

Ngày người đàn ông quyết rời đi nếu mình không từ bỏ con, mình cũng đã len lén khóc khi anh ta đóng sầm cửa bỏ đi. Nước mắt lúc này chính là sự tổn thương lớn nhất, khi người mình thương bỏ đi chỉ vì kết tinh tình yêu của mình và họ tượng hình. Mình tưởng người ta thương mình, hóa ra chỉ là mình tưởng. Mình tưởng người ta sẽ không rời xa mình, hóa ra vẫn ra đi phũ phàng như thế…

Mẹ đơn thân: Khóc rồi lại cười với con thôi mà... - Ảnh 1

Con chết đi rồi, thì mình còn có thể sống cuộc đời riêng của mình không? Mình, không làm được – Ảnh minh họa: Internet.

Ngày mẹ mình biết mình sẽ có con mà không chồng, mình thật sự đã khóc sau khi mẹ quay đi. Dù trước đó, mình cứng rắn nói với mẹ rằng mình không hối hận, mình nhất định sẽ sống tốt. Mình khóc vì bóng lưng gầy gầy cong cong, mái tóc bạc đi nhiều của mẹ. Mình khóc vì nước mắt mẹ lưng tròng nhìn mình. Mình khóc vì thấy có lỗi, vì mình không thể hạnh phúc như cách mẹ nói. Và mình khóc vì sự yếu đuối từ sâu thẩm bên trong, như tiếng nói nho nhỏ cứ rỉ vào tai mình, rằng mày sẽ hối hận, rằng mày sẽ bỏ cuộc…

Ngày con mình chào đời, mình vẫn khóc. Nhưng thật lạ kì, mình không đau lòng và mình biết rõ mình không hối hận. Khi thấy đứa trẻ nằm cạnh mình có chiếc mũi cái miệng giống mình, mình chỉ còn thấy hạnh phúc mà bật khóc. Giây phút đó, mọi đau khổ tủi hờn hay yếu đuối đều nhường chỗ cho sự hiện diện nhỏ bé ấy. Mình cứ tự hỏi, hóa ra trên đời này lại có điều chỉ cần nhìn cả khoảng đời u tối của mình đều rực sáng, hóa ra lại nhiệm màu đến vậy…

Mẹ đơn thân: Khóc rồi lại cười với con thôi mà... - Ảnh 2

Mình cứ tự hỏi, hóa ra trên đời này lại có điều chỉ cần nhìn cả khoảng đời u tối của mình đều rực sáng, hóa ra lại nhiệm màu đến vậy… – Ảnh minh họa: Internet

Đến những ngày sau đó, mình vẫn khóc khi mỏi mệt hay tủi thân. Vì một mình nuôi con chẳng dễ, chuyện gì cũng làm, việc gì cũng gánh. Vì đời sẽ không vì mình là mẹ đơn thân mà dễ dàng hơn. Vì mình vẫn có khi kiệt sức, và chỉ biết khóc chứ chẳng làm được gì khác. Nhưng mình cũng đã cười nhiều hơn. Vì hôm nay con thấy mình về đã vui vẻ bập bẹ tiếng chưa rõ. Vì qua một trận sốt, con lại khỏe mạnh đòi chơi. Vì con đã biết đi, vì con biết hỏi mình có mệt không, con nói xin lỗi vì đã làm mình buồn. Nụ cười của mình dần rạng ngời hơn khi con lớn lên, khi con biết hết cả mỏi mệt hay hạnh phúc của mình.

Rồi mình chợt nhận ra, từ khi có con, mình chỉ khóc khi mệt mỏi, chứ chưa khi nào rơi nước mắt vì khổ đau. Vì chỉ cần nhìn thấy con, niềm hạnh phúc như bủa vây cả thế giới quanh mình. Và mình nghĩ để bảo vệ một thế giới đẹp đẽ đến thế, nhiệm màu đến thế thì tốn một chút mồ hôi hay biết bao nước mắt cũng đâu là gì.

Mẹ đơn thân: Khóc rồi lại cười với con thôi mà... - Ảnh 3

Và mình nghĩ để bảo vệ một thế giới đẹp đẽ đến thế, nhiệm màu đến thế thì tốn một chút mồ hôi hay biết bao nước mắt cũng đâu là gì – Ảnh minh họa: Internet

Ừ thì mẹ đơn thân sẽ có lúc cũng khóc, cũng mệt mỏi, cũng không điểm tựa. Nhưng nếu quay sang vẫn thấy con, chính là thấy cả bầu trời hy vọng và ước mong. Mẹ đơn thân,, nếu còn khóc được chính là còn mạnh mẽ. Mệt rồi lại nghỉ, ngã rồi lại đứng lên, khóc rồi lại cười với con thôi mà, phải không?

 

Theo Ngọc Thi/ Phụ nữ sức khỏe