Mình yêu nhau bình yên thôi, em nhé!
Cuộc đời lắm lúc chẳng cưỡng cầu vinh hoa, chỉ mong mỗi sớm bình minh ngủ dậy, vẫn thấy người ấy nằm bên, khuôn diện say ngủ bỏ quên tất thảy muộn phiền.
Nàng cách tôi 4000 dặm bay, còn phải thêm hơn hai năm nàng mới xong việc học và về lại.
Mình yêu nhau bình yên thôi, em nhé! (Ảnh minh họa).
Nàng bảo ở xa, có những ngày cô đơn tưởng chừng muốn bật khóc. Có hôm lên nhầm chuyến buýt nên muộn làm, nghỉ trưa phát hiện sáng đi vội vàng bỏ quên phần ăn trên bếp, chiều sang trường học lại ướt một đợt mưa, tối về úp vội bát mỳ thì chỉ kịp nhắn chào tôi rồi lăn ra ngủ.
Bình yên cho những kẻ ở xa chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình cuộc gọi dài ngắn, chưa bao giờ là đủ.
Mấy hôm trước, vừa sáng ra, đã thấy nàng gửi cho tôi một loạt tin nhắn:
“Em mệt mỏi quá, thật sự chỉ muốn về nhà. Những ngày ngồi sau con xe nhỏ, ôm bụng tựa lưng anh. Bộn bề cuộc sống trôi nhẹ qua đời mình thật nhanh. Đi núi, đi biển, đi rừng, đi sông, mình đi với nhau qua cả thảy mênh mông cuộc đời.
Anh ơi…”
Tôi trả lời:
“Vé anh mua sẵn rồi, em chỉ cần sắp xếp công việc, mấy hôm hè thì về anh chăm!”
Tôi nghĩ ở xa hay gần cũng vậy, những tháng năm không nhau phí hoài cả rồi, giờ gặp được thì trân quý và thương dành nhau thôi.
Mình ở nhà riêng hay gác mái cũng được, ngủ cạnh người mình thương là được.
Mình đi nhanh hay chậm cũng được, đi cùng người mình thương là được.
Mình băng rừng núi, vượt đại dương cũng được, gặp người mình thương là được.
Về đi, mình ra biển cời bếp than hồng, nướng con cá mực, nhấp ngụm bia nồng, mình ngồi nhìn trời, đời mình thảnh thơi…
Cuộc đời lắm lúc chẳng cưỡng cầu hoa vinh, chỉ mong mỗi sớm bình minh ngủ dậy, vẫn thấy người đấy nằm bên, khuôn diện say ngủ bỏ quên tất thảy muộn phiền.
Có vậy, mình mới an yên…
Khải Vệ/nguoiduatin