Mối tình thanh xuân có thể không là tình cuối, nhưng sẽ là hồi ức khó quên nhất!

Thanh xuân của mỗi người luôn có một ai đó ở bên cạnh đồng hành. Cho dù chúng ta có thể sẽ không ở cạnh nhau ở hiện tại, nhưng chí ít ai đó và ta đã từng là của nhau.

 

Thanh xuân của một người vì có anh mà cười nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn. Đâu chỉ có những ngày bình yên như nắng mùa thu, cũng đâu thể chỉ có những ngày cứ rả rích như những cơn mưa đầu mùa. Thật buồn cười khi nhớ anh, ai đó khóc, có lẽ hôm ấy anh cười nói rôm rả bên cô bạn cùng lớp khiến ai đó chạnh lòng rồi khóc….

Vào một chiều Chủ nhật đầu hạ, Miên nằm ườn trên chiếc giường cũ đã bắt đầu kêu “cọt kẹt” theo từng cái đong đưa của cô, quấn nhẹ chiếc khăn bông màu xanh ưa thích, cô gái nghêu ngao hát những điệu nhạc chẳng đâu vào đâu mà cô tự mashup cho mình. Tay nắm chặt chiếc smartphone mới tậu sau 3 tháng đi làm, lướt nhẹ những cái tin dày đặc trên dòng thời gian của mình chỉ để “like dạo”. Chợt, Miên chững lại, trước một thông báo, ai kia vừa được cập nhật thành ảnh đại diện thành công? Nếu không phải vẫn nụ cười ngô nghê quen thuộc, vẫn là ánh mắt tinh anh sau cặp kính cận, thì hẳn Miên cũng chẳng thể nhận ra. Cậu giờ khác quá, khác hẳn ngày xưa. Không còn những nét thân quen ngày nào nữa…

 

TÌNH ĐẦU CÓ THỂ KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH CUỐI, NHƯNG SẼ LÀ HỒI ỨC KHÓ QUÊN NHẤT Ở THANH XUÂN

 

 

Đã bốn năm không gặp rồi còn gì. Thời gian trôi qua kẽ tay, nhiều điều đổi thay, âu cũng là lẽ tất nhiên. Ngay cả tình cảm của Miên với Tuấn, cứ ngỡ là mãi mãi, nhưng rốt lại cũng chẳng thể tránh khỏi quy luật phôi pha của thời gian. Sau tất cả, còn lại chỉ là những vệt kỷ niệm chạy dài theo năm tháng dưới mái trường cao đẳng năm xưa.

Năm 18 tuổi, lần đầu vào Sài Gòn nhập học, Miên đơn giản nghĩ rằng chỉ cần bản thân và ai kia nắm tay nhau thật chặt. Vậy là đủ. Dù có ra sao và như thế nào cũng sẽ vượt qua hết. Chẳng bao giờ có cách chia.

Giờ nhìn lại, Miên mới thấy mình khi đó thật trẻ con. Có lẽ khi yêu một ai đó, người ta luôn tin tưởng vào một cái kết viên mãn, một chuyện tình được xem là vĩnh cửu. Ít nhất là cho đến khi đi qua nó, ngoảnh đầu nhìn lại, người ta mới có thể nhận ra chẳng có gì là tồn tại mãi mãi – kể cả những lời hứa trước kia.

Nhưng rồi, Miên nhận ra điều đó là quá sức, với cả Tuấn và cô. Khi đó trong lòng Miên vẫn hy vọng rằng có thể cứu vãn mọi chuyện. Vẫn cứ mong bọn mình đi hết một vòng, sẽ nhận ra đã bỏ lỡ một người tốt, một người phù hợp với mình nên sẽ cùng quay đầu, trở lại với nhau… Miên còn nhớ lúc cả hai nói lời chia tay, rất dứt khoát và vô tình, đến nỗi Miên đã không hy vọng gì hơn là cố níu giữ một tình bạn, dù mong manh. Miên từng ngây thơ nghĩ, dẫu không thể sát cạnh bên Tuấn như bao ngày tan trường thì vẫn có thể quan tâm đến cậu, như một người bạn cũ.

 

TÌNH ĐẦU CÓ THỂ KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH CUỐI, NHƯNG SẼ LÀ HỒI ỨC KHÓ QUÊN NHẤT Ở THANH XUÂN

 

 

Có lẽ Miên đã lầm, đó chỉ là tâm tư của riêng cô mà thôi. Khoảng cách giữa những kẻ kém duyên cứ ngày một xa dần tỉ lệ thuận với những tổn thương mà Tuấn gây ra cho cô. Có thể là Tuấn không cố ý, chỉ là do tình cảm của Miên quá sâu nặng sâu nặng tới mức, vì nó mà Miên làm khổ mình.

Cuối cùng thì Miên cũng dần nhận ra, một trong những điều ít ỏi tớ còn lại sau nhiều mất mát là lòng tự trọng. Miên không thể cứ để nó trôi tuột khỏi tay giống như đã làm mất Tuấn. Cô không thể cứ hàng ngày vào Facebook, Instagram để ngóng chờ từng tin tức, dò theo tăm tích của cậu qua bạn bè mãi được. Điều đó khiến chính cô cảm thấy mệt mỏi khi đuổi theo những hy vọng viển vông. Thế nên Miên chặn tất cả, chặn những hình ảnh lẫn nỗi nhớ về cậu bạn bên cạnh mình năm 18 tuổi. Với Miên, tất cả sẽ tốt hơn rất nhiều nếu để cho mọi thứ được ngủ yên, không ai xâm phạm đời sống riêng của ai.

 

TÌNH ĐẦU CÓ THỂ KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH CUỐI, NHƯNG SẼ LÀ HỒI ỨC KHÓ QUÊN NHẤT Ở THANH XUÂN

 

 

Chỉ có làm như vậy cô mới có thể buông tay hoàn toàn, không cố nắm giữ những gì không còn thuộc về mình, dù điều đó thật khó khăn. Có lẽ, đúng theo cách mà Hạ Vũ đã từng nói:

Sau chia tay, làm gì có ai chấp nhận việc chia tay. Vẫn cứ muốn được ở bên người ta, vẫn tốt với người ta. Vẫn đến bất cứ khi nào người ta cần, dù chỉ với tư cách “bạn”. Vẫn hy vọng sẽ có một lúc người ta sẽ đổi ý, sẽ thương lại mình và sẽ quay về. Thế mà, người ta cũng có quay về đâu. Dùng dằng níu kéo mãi, rồi đến một ngày cũng phải chấp nhận, cũng phải đành buông. Chấp nhận rằng mình đã mất đi một người mình rất thương, mất mãi mãi. Và phải đành buông khi họ đã không còn thương mình nữa, thật sự không còn thương nữa rồi….

 

ST