Này cô gái có bàn tay lạnh, đừng tự gói ghém nỗi buồn vào tim
Đối diện với bóng đêm, bạn đã bao giờ thì thầm với chính mình để an ủi nỗi cô đơn…
Tôi thương… “Mỗi lần sắp thi cử em đều ôm hết bệnh vào người. Có bao nhiêu buồn phiền em đều tự mình giành lấy. Có bao nhiêu áp lực em đều cất cho riêng mình. Có bao nhiêu mùa gió lạnh em gom vào đôi tay ấy… ”
Cô gái à, em nghĩ rằng mọi thứ trên đời này sẽ công bằng ư? Là em đang tự gạt chính mình đấy!
Em bảo rằng mình không sao cả
Em bảo rằng em quen rồi
Em bảo rằng mọi thứ rồi sẽ ổn…
Vậy “sẽ ổn” là đến bao giờ hả em?
Đến bao giờ em sẽ không còn đưa ra bao lời khuyên, an ủi cho người khác, lắng nghe câu chuyện của họ, tìm cho họ con đường mới còn mình em thì lại loay hoay trong những nỗi lo sợ, cho những áp lực của chính bản thân mình.
Đến bao giờ em thôi cười nụ cười hờ hững đấy, thôi lo sợ nhìn về khoảng không vô định kia.
Đến bao giờ em thôi lẩn trốn trong đám đông mà em rất ghét khi đối diện với nó. Nhưng lại luôn trốn trong đám người kia, cùng họ cười đùa để che lấp bão tố trong đôi mắt ấy.
Đến bao giờ em thôi sợ hãi trước đám đông, đến bao giờ đôi chân em có thể đứng vững, nụ cười tự tin của em thay thế cho nỗi sợ trong tiềm thức.
Em à, đến bao giờ thế. Em có thể nói ra mà, có thể nói rằng mình mệt rồi, có thể dừng bước ở một trạm xe mà. Em đừng chạy theo dòng người vội vã để rồi chỉ một lúc thôi em lại ngã, đôi chân kia đã chai sần, em quên đi nỗi đau của mình. Em biết không, đôi tay kia lạnh lắm!
Cô gái à, đừng tự mình ôm hết cả bầu trời kia nữa. Nỗi buồn mênh mông lắm cô gái.
Đừng nói rằng em sợ yêu, em không muốn yêu, mà là em sợ bị tổn thương. Em cứ đùa cợt với nỗi đau của mình rằng “Yêu đương làm gì chẳng được bao lâu đâu anh ơi”. Tôi biết rằng, em sợ bị bỏ rơi, em sợ thời gian sẽ đưa ai đó đi xa em. Em sợ phải kết thúc một mối quan hệ, sợ khi vắng đi một người đã quá quen thuộc trong cuộc sống của em. Nhưng em biết không, tình yêu không quan trọng là bên nhau mãi mãi, mà chỉ đơn giản là cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất. Tìm được nhau gặp được nhau đã là hạnh phúc lắm rồi cô bé ạ.
Người không hiểu em, họ nói em vui tính, biết đùa. Nhưng nếu ai hiểu em một chút sẽ đều thấy trong từng câu nói đùa đó của em là cả tâm can em bày ra đó. Em ngụy trang nỗi đau của mình bằng bộ mặt đó, thì thử hỏi bao người hiểu nổi em đây?
Vậy nên cô gái, hãy để nắng sưởi ấm đôi bàn tay kia, hãy để bầu trời mênh mông kia có người cùng em đi qua. Đừng ôm hết gió vào lòng, đừng tự gói gém nỗi buồn vào tim. Tôi thương em! Cô gái có bàn tay lạnh.
Theo radiome