Nên nhớ: Người khác nợ bạn, ông trời sẽ trả cho bạn
Cái gì của mình sẽ là của mình
Vào thời nhà Minh có một thư sinh tên Ngô Tử Điềm. Mẹ của Ngô Tử Điềm mất sớm, người cha cưới một bà mẹ kế. Mẹ kế thiên vị, tốt với người em trai hơn, không đối tốt với anh. Trong lòng anh dần dần đã có sự bất bình, và oán hận.
Sau đó anh cưới vợ, mẹ kế đối với vợ anh cũng không tốt. Anh rất bất bình, muốn đi tìm mẹ kế để nói lý lẽ, nhưng vợ anh đã khuyên được anh không đi. Sau đó cha anh qua đời, ruộng đất và ngân lượng mà cha anh để lại, kết quả bà mẹ kế để cho anh phần ruộng đất xấu nhất, bản thân bà và người em trai thì được phần ruộng tốt, còn chiếm lấy không ít tiền làm của riêng. Ngô Tử Điềm muốn đi tìm mẹ kế nói rõ lý lẽ, lại bị người vợ ngăn cản.
Người vợ nói với Ngô Tử Điềm: “Chịu thiệt là phúc, vả lại chúng ta phải biết rằng, thứ nên là của chúng ta thì có chạy cũng chạy không thoát, đâu thể tranh giành mà được chứ, càng tranh giành càng làm tổn thất phúc báo.”
Kết quả chưa bao lâu, con trai của bà mẹ kế bị nghiện thói xấu bài bạc, thua sạch toàn bộ gia tài, hai mẹ con gần như rơi vào cảnh ăn mày. Giả sử bạn là Ngô Tử Điềm, lúc này bạn sẽ làm như thế nào? Có chăng, sẽ vui trong bất hạnh của người khác mà thể hiện rằng: “Ông trời có mắt, mấy người cũng có ngày hôm nay!”?
Vào lúc này, vợ của Ngô Tử Điềm rất hiểu lý lẽ tình người, lập tức khuyên anh đi đón mẹ kế và người em trai về nhà. Họ không chỉ đón mẹ kế và em trai về nhà, còn giúp người em bỏ bài bạc, cuối cùng làm cảm động mẹ kế và người em, cả nhà vui vẻ hòa thuận sống cùng với nhau. Người bình thường không làm được như vậy, xóa bỏ hết mọi hiểu lầm xưa, không để tâm bất cứ lỗi lầm gì của đối phương.
Người vợ sinh được ba người con trai, về sau cả ba đều thi đỗ tiến sĩ. Là phúc báo nên có của gia đình họ, làm sao chạy thoát được chứ? Trong một gia tộc có một tiến sĩ đã là không dễ dàng rồi, người vợ sinh ba đứa con, ba đưa con đều là tiến sĩ, bạn xem phúc báo của người vợ nhiều biết bao! Cho nên người độ lượng nhiều thì phúc báo nhiều, đặc biệt là không so đo với người thân của mình. Ba đứa con trai từ nhỏ đã nhìn thấy đức hạnh và sự độ lượng của mẹ mình, nhìn nhiều nghe nhiều, có lý nào lại không thành tài chứ?