Nếu thương em, người ta đã không bỏ mặc em như thế!

Nếu anh ấy thương cậu, anh ấy sẽ không làm như thế! Anh ấy nhất định, nhất định ở bên cạnh cậu tới cùng. Nhất định dành cho cậu nụ cười rạng rỡ nhất. Nhất định chở che cho cậu, nhất định không bỏ cậu lại trên con đường ấy… Và nhất định trân trọng cậu. Nhưng…….

Những cơn gió mùa thu thổi qua từng lọn tóc đen dài của cô gái ấy, bước thật nhanh lên chuyến xe bus vừa khi những anh nắng bắt đầu dịu nhẹ đi nhiều. Những đám mây che lấp những ánh nắng mà mặt trời cũng định mang đi cất lại…

Cô gái của tôi, em đứng dựa vào thành ghế của một vị khách lạ, dáng người khá mệt mỏi và ủ rũ. Bác lái xe nhẹ nhàng, cháu mệt à, hãy ngồi tạm xuống chỗ vừa có người đứng dậy. Cô vỗ nhẹ vào vai của người phụ nữa đang ngồi dưới chân của một vị khách khác: “Cô ơi, cô ngồi lên ghế đi kia ạ”.

Đôi mắt cô hiện rõ những màu xám xịt của một nỗi cô đơn nào đó, rõ ràng nhìn cô tràn đầy sức sống qua chiếc áo phông trắng, khoác bên ngoài một chiếc áo gió hồng in hình hoa, quần jeans và đôi giày thể thao màu trắng. Tất cả đều gợi lên một ánh nhìn về một sự tươi sáng, năng động của tuổi đôi mươi. Ấy vậy mà, đôi mắt ấy lại đang cố kìm nén những giọt nước trong suốt kia… Cô trùm lên chiếc mũ áo! Lau vội hàng nước nhạt nhòa kia…

Anh thương cô…

Cô gái tìm đến anh – Người khiến cô cảm thấy thật an yên, thật ấm áp. Không quá ồn ã, không quá an toàn nhưng chắc chắn là người cô muốn ở cạnh. Cô đứng trước mặt anh, nụ cười rạng rỡ còn anh trau mày đầy lo lắng. Ngồi bên cạnh, cô dựa vào vai của anh, anh hôn nhẹ lên trán cô, hít hà mùi tóc của cô gái. Nhưng cứ độ vài giây, cô gái lại bắt gặp ánh mắt trầm ưu của anh, những cái nhìn ra cửa quán cà phê đầy lo lắng. Cô chạm nhẹ lên đôi long mày anh:” Nhăn gì thế?”. Anh lắc nhẹ đầu, hôn lên tóc cô…

Nhận thấy rằng, anh không còn đợi chờ những tiếng cười của cô, những ánh nhìn của cô như lần gặp gỡ trước. Những câu chuyện cũng không còn khi cô tròn đôi mắt nhìn anh: “Kể chuyện cho em!”. Có phải, cô phiền quá không hay chỉ là long người bỗng chốc đổi thay…

Sẽ chẳng là gì của nhau nữa khi đối phương đơn phương muốn kết thúc mối quan hệ giữa hai người. Sẽ chẳng là gì của nhau nữa khi nhưng nỗi niềm lấp đầy tiếng cười hồn nhiên của một cô gái. Anh từng nói anh thương cô… Và cô ấy chắc chắn rằng anh đã từng rất thương cô như anh nói. Chỉ là ngày ấy và bây giờ đã lỡ một quãng mất rồi…

Ai rồi cũng khác, Ai rồi cũng sẽ đổi thay. Nhưng hãy đừng nhanh quá, cũng đừng vội vàng quá! Bởi chẳng có ai đủ can đảm để cùng vội vã chấp nhận, để cùng vội vã đón nhận, để cùng vội vã đổi thay.

Chuyện tình cảm chính là, khi nếm đủ đắng cay mặn ngọt, khi cùng trải qua những thăng trầm luyến tiếc, có khi tưởng chừng như mất nhau rồi, có khi tưởng chừng đi tay đang nắm chặt đi mãi. Cũng có khi tưởng chừng đã nếm đủ thăng trầm của tình yêu. Nhưng không, chán nản chính là thứ cảm xúc tồi tệ nhất! Chính là anh còn thương em, nhưng không còn muốn bên cạnh em nữa…

“Tôi thương em, đủ để thương thêm một người nữa!”

Guu.vn