Phải chăng, tình yêu của người trưởng thành không cầu xa hoa, chỉ mong an yên
Có thời điểm hai người dưng va vào nhau trong những ngày trái tim mang đầy vết xước, nỗi đau xô đẩy đến tội nghiệp, người ta không còn mơ giấc mơ viển vông, chỉ mong một đời được bình yên bên cạnh một nửa yêu thương của đời mình.
Những kẻ từng trốn tránh tình yêu, chẳng phải vì họ không muốn có cơ hội tìm hạnh phúc cho mình, mà vốn lẽ hai chữ ái tình đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thế rồi, mọi vết đau cũ đều sẽ liền sẹo vào ngày bạn gặp được người ấy – người dịu dàng với quá khứ, người sẽ nắm tay bạn trên đoạn đường mai sau. Mọi lý lẽ của lý trí đều bị trái tim chối bỏ, tình yêu cứ thế tìm đến.
Đến một giai đoạn nào đó trong đời, khi đi sắp hết quãng đường tuổi trẻ, điều người ta mong ước sẽ là một tình yêu bình dị. Ngày còn trẻ, tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần đủ chân thành, chỉ cần dốc hết ruột gan thương người ta thì tình yêu sẽ không bao giờ bỏ đi.
Nhưng hóa ra, tình yêu là sự đồng điệu của hai trái tim, không thể hạnh phúc nếu tình cảm chỉ có một người vun vén, còn kẻ kia thờ ơ, vô tâm. Và rồi, tôi cũng hiểu rằng chỉ vì hết yêu nên mọi kỷ niệm, mọi lời hứa từng đậm sâu đều bỗng chốc hóa hư không.
Tình yêu vẫn luôn mang màu sắc của sự ngọt ngào đáng trân quý…
Này, bạn từng yêu chứ? Mà phàm những kẻ sống trong tình yêu thường nhìn tất cả với ánh mắt ngọt ngào, vì thế khi niềm tin bị phản bội, bạn sẽ sụp đổ, khóc mãi cũng không thể níu kéo bước chân người đã muốn rời đi. Trưởng thành hơn, tình yêu không còn ồn ào, chia tay cũng lặng thầm mà mạnh mẽ, kiêu hãnh không vướng bận đến hạnh phúc của người ta.
Người trưởng thành lạ lắm, dù đau đến mấy cũng nhất quyết không thể hiện sự yếu đuối cho đối phương biết. Nhớ những ngày đầu mới biết yêu, khi rời xa, ngày qua ngày đăng mấy dòng buồn bã trên trang cá nhân chỉ mong người một lần đọc được, động lòng mà nhắn tin hỏi han. Vậy mà ta không hiểu rằng, chia tay là chấm dứt, người ta có một địa chỉ mới để quan tâm, để yêu thương, ngoài ta, còn ta cứ như kẻ ngốc đứng yên một chỗ chờ đợi con tàu đã rời ga từ rất lâu.
Cho đến khi trưởng thành, chia tay tình yêu, người ta không còn khóc lóc trên mạng xã hội, cũng không nài nỉ chút thương hại cuối cùng của kẻ mang danh người yêu cũ. Thay vì âu sầu mãi, nhớ nhung dĩ vãng bạc màu, người ta cố gắng nhiều hơn cho tương lai, và ta cũng không mất hết niềm tin đối với tình yêu, bởi khi đủ trải đời thì một người phù hợp chính là người sẽ đồng hành cùng ta đến tương lai.
Thật ra, khi gặp ai, bên cạnh ai đều do duyên số sắp đặt, người và ta chỉ đi chung đến ngã ba đường đó rồi chia ngang mỗi người một hướng. Chúng ta từng nợ nhau một điều gì đó, nên chỉ bên nhau, trả hết nợ rồi người cũng tìm cho mình một bến đỗ mới, cớ gì phải trách cứ nhau?
Và ngay chính ta cũng thế, rồi trên hành trình này ta sẽ gặp được người ấy, đó là khi tình yêu thực sự chạm cửa trái tim. Một người đủ bao dung để chữa lành những vết đau trong quá khứ, rồi nụ cười lại rạng ngời trên môi sau bão giông như chưa bao giờ khóc thầm vùi chôn đớn đau.
Tình yêu của người trưởng thành không còn dựa dẫm vào ai quá nhiều, chúng ta cứ tự nhiên chấp nhận những khuyết điểm của đối phương. Người trưởng thành không yêu vì ngoại hình, cũng không ở bên ai đó chỉ vì một chút ích kỷ của bản thân, họ bên nhau, vì nhau để vượt qua tất cả khó khăn của cuộc sống. Mà lẽ cố nhiên trên đời này làm gì có ai hoàn hảo đâu cơ chứ, để có được hạnh phúc trọn vẹn cần biết nhường nhịn và sẻ chia.
Và đến thời điểm trưởng thành chúng ta hiểu rằng ngoài tình yêu còn biết bao nhiêu thứ đáng để bận tâm.
Đừng nên dốc lòng quá nhiều vì tình yêu, dù thương người nhưng cũng hãy thương chính bản thân mình, yêu không nhất thiết suốt ngày cứ kè kè bên nhau. Tình yêu của người trưởng thành dành cho nhau những khoảng trống, những không gian riêng.
Tuổi trưởng thành, người ta không còn mơ những giấc mộng màu hồng về tình yêu, hơn hết chỉ cần được ở cạnh nhau, tay nắm chặt tay nhất định không buông trước giông tố bão bùng.
Có lẽ chỉ cần thế là đủ!
Guu.vn