Rồi sẽ có một ngày, người ấy sẽ đến
“Đàn bà, có mong gì nhiều đâu, đợi chờ người mình thương rồi cùng nhau khép cửa. Bão tố ngoài kia, cứ để em gánh vác, chỉ cần anh ngoan”.
Một người tỉ mỉ, ân cần ngồi lắng nghe bạn kể về những tổn thương xưa cũ. Không than phiền, không vội vã. Dịu dàng lắng nghe như chính cuộc đời của họ, một nửa cuộc đời họ đã vô tình bỏ lỡ. Chân thành cùng nhau nhớ lại chuyện cũ, tôn trọng một nửa cuộc đời bản thân không kề bên.
Một người đàn ông, không phải một cậu bé hiếu thắng giỏi hứa hẹn, không phải một chàng trai thích chinh phục với thú vui ngông cuồng. Mà là một người đàn ông biết đọc hiểu chữ đủ, và biết đánh vần hai từ trân trọng. Rồi sẽ có một ngày người ấy sẽ đến, vào thời điểm là một người đàn ông chuẩn mực thay vì cậu thiếu niên chưa đủ trưởng thành.
Một người đàn ông không cần quá giàu có, nhưng là một người tinh tế biết lắng nghe. Chịu ngồi xuống nghe người phụ nữ của mình nói, biết hạ mình khi sai và là một người không ngại coi người phụ nữ mình thương là điều quý giá nhất. Không cáu gắt khi phụ nữ khóc, không cằn nhằn khi phụ nữ ghen. Biết đặt mình vào vị trí của nhau để tồn tại.
Một người đàn ông biết chùn chân khi gặp cám dỗ, biết đắn đo khi sắp đi lạc đường. Biết dừng chân ngay kế bên bờ vực xa ngã. Biết ở phía sau lưng, vẫn còn người đang chờ.
Một người hiểu đàn bà chỉ là những con mèo hen, tỏ ra kiên cường nhưng tâm tư mềm yếu. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể cảm động. Hoặc chỉ cần một chút vô tâm cũng có thể khiến họ đau lòng.
Phụ nữ, chỉ mong gặp được người, không cần quá giỏi giang, chỉ cần đủ tinh tế. Không cần quá tài giỏi, chỉ cần đủ kiên nhẫn. Không cần quá xa hoa, chỉ cần biết điểm dừng.
Một người đàn ông không cần phải vì người mình yêu mà gánh vác bão to sóng lớn.
Chỉ cần khi đứng bên bờ vực xa ngã, biết dừng chân quay đầu trở về.
“Đàn bà, có mong gì nhiều đâu, đợi chờ người mình thương rồi cùng nhau khép cửa. Bão tố ngoài kia, cứ để em gánh vác, chỉ cần anh ngoan”.
Nguồn: Huyền Trang Bất Hối