Sang Úc 5 năm tôi mới nhận ra rằng: “Tình cảm bi ai nhất ở chỗ… xa cách sinh bất lực, bất lực rồi buông tay”

Chúng ta thua rồi… xa mặt thì cách lòng, tình yêu rồi cũng nhạt nhòa theo thời gian. Và rồi tình cảm bi ai nhất ở chỗ: xa cách sinh bất lực, bất lực rồi buông tay.

Tình cảm bi ai nhất ở chỗ: xa cách sinh bất lực, bất lực rồi buông tay - Ảnh 1.

Ảnh internet

Người ta bảo “Yêu xa” thứ cần nhất chính là phải tin tưởng nhau tuyệt đối. Thế nhưng giờ đây… Niềm tin trong nhau vơi cạn, kỉ niệm bên nhau vụn vỡ… Chúng ta thua rồi.. xa mặt thì cách lòng, tình yêu rồi cũng nhạt nhòa theo thời gian. Và rồi tình cảm bi ai nhất ở chỗ: xa cách sinh bất lực, bất lực rồi buông tay.

Người ta nói yêu xa khổ lắm, người ta nói yêu xa cần phải kiên cường cần phải cứng cỏi và mạnh mẽ bao nhiêu… Em tự hỏi trên đời này có bao nhiêu người vẫn đợi được nhau, có bao nhiêu người vẫn còn bên nhau, khi mà trái tim đã nhạt màu theo thời gian và khoảng cách, liệu có bao nhiêu người vượt qua được thử thách.

Chuyện tình dù có thể không đủ dài để lưu luyến đến chết..cũng chẳng phải ngắn để chia cái rồi quên… nên khi kết thúc trong lòng nhau vẫn còn lưu luyến vẫn còn day dứt nhau không thôi… Và mấy năm dù gì cũng thương yêu nhau chân thành, dù gì cũng từng gắn bó vượt qua những khó khăn..dù gì cũng từng bên nhau đi trọn những con phố… cũng là người nên em cũng nhớ cũng tiếc cũng dằn vặt.

Cứ ngỡ chẳng có điều gì có thể thay đổi tình cảm của hai đứa… Trước giờ trải qua bao nhiêu chuyện cũng vẫn ở bên nhau đấy thôi… huống chi… chỉ là cái khoảng cách… Nhưng ngờ đâu xa mặt thì cách lòng…

Giai đoạn chúng ta đau đớn nhất, chính là khi đi cạnh người mình thương, lại không biết nói gì. Chính là lúc những tin nhắn hỏi han ngày một thưa thớt, những cuộc gọi thâu đêm gần đi vào câm lặng.

Có người hỏi, rốt cuộc trong chuyện tình cảm, thời điểm nào là thời điểm đau đớn nhất, bất lực nhất của một cuộc tình?

Tình cảm bi ai nhất ở chỗ: xa cách sinh bất lực, bất lực rồi buông tay - Ảnh 2.

Ảnh internet

Tôi nói, thời điểm đau đớn nhất, nhưng cũng bất lực nhất, chính là thời điểm chúng ta vẫn ở bên nhau, nhưng lại không còn đủ tự tin, đủ dũng khí để bao dung đối phương. Chính là thời điểm, ở cạnh nhau nhưng lại không muốn nỗ lực, kề cận bên nhau nhưng lại không đủ sức cố gắng, đối mặt với nhau chỉ là sự im lặng.

Đặt niềm tin vào đàn ông giống như chúng ta đang đặt bản thân ở bên bờ vực. Vui vẻ thì họ kéo chúng ta vào lòng ôm ấp. Chán nản thì buông tay hờ hững đẩy chúng ta xuống vực. Rốt cuộc, có những ván bài, thực sự quá tàn nhẫn, mà phụ nữ chúng ta, vẫn luôn mạo hiểm đánh cược, rồi thua.

Đó chính là thời điểm tiếp tục không thể, từ bỏ không đành.

Giai đoạn chúng ta đau đớn nhất, chính là khi đi cạnh người mình thương, lại không biết nói gì. Chính là lúc những tin nhắn hỏi han ngày một thưa thớt, những cuộc gọi thâu đêm gần đi vào câm lặng. Thời điểm mà chúng ta đều hiểu mọi sự đang dần khác. Nhưng chúng ta lại không đau lòng.

Tôi hỏi bạn mình, thời điểm lúc cả hai sắp chia tay, có điều gì mà mày nhớ nhất. Bạn tôi nói: “Chính là lúc tao nói chia tay, anh ấy đáp lại vỏn vẹn ba chữ ‘Anh biết rồi’ “.

Có những thời điểm đàn ông vô tâm, phụ nữ không khóc; phụ nữ rơi lệ, đàn ông lại chẳng thấy khổ tâm. Đấy là khi tình cảm đang dần đi đến hữu hạn, giai đoạn kết thúc của một chuyện tình.

Không níu kéo, không dằn vặt, không đau khổ. Có những cuộc tình, bắt đầu oanh liệt, nhưng kết thúc lặng thinh như thể chưa từng có những tháng ngày yêu đương quên mình. Khi chúng ta ở cạnh nhau, dành cho nhau hết thảy mọi thứ, nhưng đến khi tình cảm trở nên nhạt nhòa, cũng đừng đối xử với nhau bằng sự lặng im tưởng như vô hình nhưng thực ra tàn nhẫn.

Có những chuyện tình cảm, kết thúc không phải vì không còn yêu nhau, hay một trong hai đã có đối tượng khác, chỉ đơn giản là thời gian trôi đi, con người đổi khác. Tự nhiên chúng ta cảm thấy không còn thích hợp nữa rồi, chỉ vậy thôi.

Đàn ông, đừng vội tin khi đàn bà bỗng dưng trở nên dịu dàng, hờ hững. Bạn nói gì cô ấy cũng “ừ”, bạn muốn gì cô ấy cũng “gật”, đấy không phải là an phận, không phải là biết điều. Đấy là bất lực, là chán chường, là buông tha.

Cứ nghĩ rằng chỉ cần tình yêu đủ lớn là có thể vượt qua tất cả. Nhưng chúng ta thua rồi… xa mặt thì cách lòng, tình yêu rồi cũng nhạt nhòa theo thời gian để rồi buông tay nhau trong sự day dứt, tiếc nuối.

Thu Huyền/Thế giới trẻ