Sẽ đến một ngày, em có thể bình thản mà nói “chuyện cũ đã qua rồi!”

Đến một lúc nào đó, khi nghe ai đó nhắc về anh, về chuyện tình tụi mình, em có thể bình thản mà nói rằng “chuyện cũ đã qua rồi!”. 

Đến một lúc nào đó, khi nghe ai đó nhắc về anh, về chuyện tình tụi mình, em có thể bình thản mà nói rằng “chuyện cũ đã qua rồi!”. Rồi sẽ đến lúc, nếu vô tình chúng ta gặp nhau trên phố, để tránh ánh mắt anh và em không vướng phải những nỗi nhớ, niềm thương xưa cũ. Và rồi, đời em sẽ từng ngày an yên, nhẹ nhàng, không còn thương tổn hay vấn vương về anh.

Rồi sẽ đến một ngày như thế…

Rồi đến một lúc nào đó em chợt nhận ra rằng, người mà em yêu thương vô vàn, dành hết cho họ tháng năm thanh xuân êm đềm hạnh bỗng mang trọn trái tim em bước ra khỏi lồng ngực. Đó là ngày người thương, thương một người thương khác. Đó là ngày em biết rằng, giữa em và người từng tồn tại một mối duyên trời mong manh. Đó là ngày người từng nắm tay em, người từng hứa sẽ ở cạnh em mãi mãi, nào ngờ lời hứa ấy chỉ tựa như gió thoảng mây bay. Đó là ngày em như chết đi nửa trái tim của mình. Thanh xuân rạng rỡ mà người từng ở đấy, chỉ còn lại những mảng màu xám xịt. Đó là ngày em thấy mọi thứ như vỡ cả ra.

Em thấy đôi chân mình chẳng còn chút sức lực nào để mà tiếp tục tiến về phía trước, đôi tay mình rệu rã mà chẳng buồn nắm lấy một bàn tay nào khác đang đợi sẵn. Cầu mong người được an yên bên một người khác. Cầu mong những vết thương trong em sẽ sớm lành lại sau nhiều năm loang lổ. Cầu mong đời sẽ thương em, thương trái tim nhỏ bé dốc cạn tâm can mà trao cho một người.

Mong rằng sáng ngày mai tỉnh dậy, em sẽ quên được người, và rồi sẽ an yên mà sống tiếp những ngày tháng vui vẻ.

Rồi ở phía trước, sẽ có một người đủ kiên cường dìu em qua bao tháng năm.

“Chia tay rồi anh có nhớ em không?

Tình yêu có còn trong lòng một chút

Em vẫn tin tình anh là chân thật

Dành cho em một hạnh phúc đã từng”

Ngày còn yêu nhau, anh luôn quan tâm đến em từ những đều nhỏ nhặt nhất. Anh nói anh muốn chăm sóc em cả một đời. Lúc ấy, em hạnh phúc biết bao vì biết mình quan trọng với anh, biết anh thật sự trân trọng và nâng niu mối tình này. Ngày mình chia tay, em nhắn tin hỏi anh dạo này sống thế nào, anh có khỏe không? Hai chữ đã xem hiện rõ ràng trên màn hình laptop, mặc dù nick anh vẫn sáng đèn. Khi đó, em biết mình đã là người thừa trong tim anh. Ngày còn yêu nhau, anh đã nói rất nhiều về tương lai, rằng chúng ta sẽ có một mái ấm tròn đầy, em sẽ ở nhà, cứ để anh lo.

Em thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này. Ngày mình chia tay, em hỏi anh có nhớ mình đã từng hứa hẹn gì không?, anh nhìn xa xăm vào bảo anh đã quên hết rồi. Em lặng người, em biết mình ngu ngốc khi cố chấp tin vào những lời hứa từ anh. Em cương quyết muốn níu giữ anh lại, nhưng anh lại dứt khoát ra đi. Em biết mình mất anh. Anh bảo anh phải đi, anh không xứng đáng với em. Tụi mình không hợp, anh không thể tiếp tục lo cho em được nữa.

Anh viện ra vô vàn lí do để rời xa em. Em biết mình dại khờ, hóa ra là lúc còn yêu nhau, dù cho người ta có thề non hẹn biển thì khi muốn chia tay, những lời thề thốt ấy lại như mây trôi, gió thoảng với người muốn ra đi. Còn người ở lại ngu si khư khư giữ lấy rồi ôm thương tổn vào mình. Những tháng ngày bên nhau, anh đã chiếm trọn cõi lòng em, chiếm trọn từng hơi thở, từng khoảnh khắc trong đời em.

Có lẽ điều ảo tưởng nhất trong cuộc đời em chính là nghĩ rằng anh cũng yêu em, như em từng dốc cạn hết tấm chân tình này thương anh. Anh rất quan trọng đối với em, với cuộc đời quá nhiều giông bão của em. Có lẽ em đã quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh, ảo tưởng rằng người cũng sẽ xem em là tất cả như em đã từng. Lời chia tay anh thốt ra nhẹ bẫng rồi quay lưng bước đi, bỏ lại em chơi vơi giữa thế giới bao la mà chẳng biết tựa vào đâu.

Hóa ra ngay từ khi bắt đầu, cũng chỉ là một mình em mộng tưởng, mình em đặt quá nhiều niềm tin và hi vọng nơi anh. Mà anh chỉ xem tất cả những điều ấy như là một cơn mơ thoảng qua, không chút luyến lưu, bận tâm hay suy nghĩ. Em mong anh sẽ yêu người sau chân thành và đừng trao cho ai quá nhiều sự ân cần để họ tự huyễn hoặc giống như em. Đến một lúc nào đó, rồi em sẽ an yên mỉm cười và con tim sẽ thôi không còn nhói lên vì anh nữa.

Đến một lúc nào đó trong thành phố rộng lớn này, anh sẽ nhận ra là em từng tồn tại ở đó, từng hít thở khí trời êm ả mà anh và cô gái nào đó đang chung thân cuộc đời. Đến một lúc nào đó, em không còn khóc hay buồn thương về anh nữa, chỉ thấy tuổi trẻ của mình vì thương một người mà dệt nên quá nhiều ảo tưởng. Có lẽ sau này khi nghĩ lại, em sẽ thầm cảm ơn thanh xuân của những tháng năm ấy, anh như là một cơn mơ đủ dài để ru em qua bao chông chênh hằn vỡ.

Rồi em cũng sẽ nhận ra, thứ người ta cần giữ trong lòng là kí ức, việc cứ níu kéo một người mà lòng họ không thuộc về mình, đi bên mình mà họ dửng dưng không rung động, thì mãi mãi là điều không thể. Thế nên, một lúc nào đó trong lòng em không còn oán than hay trách móc, cũng chẳng nuối tiếc khi anh cất bước ra đi. Em bắt đầu quen dần việc không có ai bên cạnh, không có ai chở em qua những con phố thân quen, cũng sẽ chẳng có ai nắm bàn tay em ấm áp.

Anh bây giờ đã an yên bên mối tình mới, còn em cố tìm những niềm vui khác để khuây khỏa nỗi đau. Khi xem lại những tấm ảnh anh chụp cùng cô gái khác, em đã thấy lòng mình bình lặng, cũng không còn cảm xúc oằn mình thương tổn nữa. Đến một lúc nào đó, khi nghe ai đó nhắc về anh, về chuyện tình tụi mình, em có thể bình thản mà nói rằng “chuyện cũ đã qua rồi!”. Rồi sẽ đến lúc, nếu vô tình chúng ta gặp nhau trên phố, để tránh ánh mắt anh và em không vướng phải những nỗi nhớ, niềm thương xưa cũ.

Và rồi, đời em sẽ từng ngày an yên, nhẹ nhàng, không còn thương tổn hay vấn vương về anh.

Rồi sẽ đến một ngày như thế…

Huyền My – Dear.vn