Sống ở Canada không “sướng“: Khác biệt văn hóa, công việc khó khăn, nhớ nhà, ..Nhưng cho tôi nhiều hơn là mất
Cuộc sống ở nước ngoài không hồng như bạn tưởng tượng. Khác biệt về ngoại ngữ, công việc cực kỳ áp lực mới có được mức lương mong muốn, nhớ nhà và đồ ăn kinh khủng, chuyện tình cảm không mấy tốt đẹp rồi vô số những cái “ập vào mặt bạn” khác.
Hẳn các bạn nghĩ một cuộc sống học tập làm việc tại nước ngoài sung sướng lắm, đáng ngưỡng mộ lắm thì thưa rằng đúng vậy đấy. Không phải ai cũng đủ năng lực và cơ hội để có bước nhảy như vậy. Chúng tôi đúng là được tiếp xúc với nền giáo dục tiên tiến, trải nghiệm những nền văn hóa mới lạ, sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn cho tương lai và vì nhiều lý do khác nữa.
Song, đi đôi với điều đó lại là những khó khăn mà ít ai hiểu được, và nhiều khi chỉ có những người con xa xứ như chúng tôi đây mới thấu. Cuộc sống xa quê hương, dù ở đất nước phát triển bậc nhất hay không, cũng chẳng phải màu hồng mãi.
Vậy những khó khăn trở ngại đó là gì?
Thiếu thốn về tình cảm rất nhiều
Khi mới sang nước ngoài, chúng tôi phải gồng lên để bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới. Sự cô đơn, lẻ loi kèm thêm áp lực công việc/học tập khiến chúng tôi trở nên mệt mỏi. Công việc và bạn bè phải quen lại từ con số 0, nhà cửa cũng phải tìm từ đầu… Ai có người quen hỗ trợ thì may mắn, còn nếu một thân một mình thì sẽ cảm thấy rất tủi thân.
Rồi khi cuộc sống bắt đầu vào guồng quay, chúng tôi lại lo nghĩ về tương lai xa hơn, sẽ thấy chán nản khi cuộc sống quá đơn điệu nhưng lại bực bội nếu cuộc sống quá bận rộn, căng thẳng. Bấy nhiêu đây đủ để chúng tôi cảm thấy “bất ổn” trong tâm hồn, và chỉ cần gặp điều gì đó đả kích, thì chẳng khác nào nhát dao đâm chí mạng khiến chúng tôi thực sự gục ngã và tang thương.
Khó khăn hơn, là không phải ai cũng may mắn tìm được người để có thể chia sẻ hay đồng cam cộng khổ nơi xứ người được. Gần gia đình, bạn bè, tại nơi văn hóa và suy nghĩ đồng điệu, ta dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm. Ở quốc gia khác, văn hóa khác biệt, lại toàn là những người bạn bè đồng nghiệp mới, có nhiều trải nghiệm mới mà chính gia đình hay bè bạn ta trước đó khó có được, vậy nên việc chia sẻ trở nên khó khăn hơn, thêm nữa chẳng ai muốn người nhà tận phương xa phải lo lắng, nên đành ngậm ngùi chịu đựng. Còn ở đây, bạn bè hay đồng nghiệp không đủ thân, nền tảng mỗi người từ trước vốn khác nhau, tìm được một người hiểu và đồng điệu với mình rất khó. Cuối cùng là trăm bề cô đơn.
Cô đơn nhất là khi những ngày đặc biệt trong gia đình người thân không thể tham dự, hay biết tin ai đó bị ốm đau, gặp chuyện mà không thể ở bên để giúp đỡ. Có lần, cùng một lúc ông tôi và mẹ tôi vào viện, mình thì ở xa nhà, lúc nào cũng chỉ mong ông và mẹ sớm khỏe. Lòng lúc nào cũng cảm thấy bất an.
Phai dần những mối quan hệ cũ
Bạn có hiểu cảm giác bạn bè mình ở Việt Nam đi chơi với nhau, bắt đầu cưới hỏi, họp lớp… mà mình thì xa nhà, chẳng có ai bên cạnh, nhìn họ xúng xính nói cười, mình chẳng thể cùng có mặt, thật sự rất tủi thân. Hay có khi họ gặp khó khăn, mình cũng chẳng thể giúp được, thì lại cảm thấy rất bất lực. Thời gian ở nước ngoài càng lâu, thì những sự kiện của người thân bạn bè bỏ lỡ sẽ càng nhiều. Bởi vậy, sự phai nhạt về tình cảm là điều đương nhiên. Thật đáng tiếc phải không?
Tôi có vài người bạn rất thân thiết, chúng tôi hẹn nhau khi đứa nào cưới cả đám phải có mặt đầy đủ. Song, từ khi tôi sống tại nước ngoài, tôi đã không thể tham dự được lễ cưới của họ như chúng tôi đã từng thề với nhau. Lướt Facebook nhìn ảnh cưới cùng đám bạn ngày ấy, chỉ thiếu mỗi mình mình, tôi cảm thấy rất cô độc và lẻ loi. Họ rất vui vẻ mặc dù tôi không ở đó. Tôi cảm thấy tủi thân. Vì nghĩa lý ra, tôi nên ở đó để chúc phúc cho chúng nó.
Bạn nhận ra, bạn chẳng là ai cả!
Dù bạn có là người nổi tiếng, hay con của ông to bà lớn nào, thì sang nước ngoài, bạn cũng chẳng là ai cả. Hay dù ở nhà bạn có giỏi giang đến mấy, thì qua đây, bạn sẽ gặp những người giỏi hơn bạn gấp trăm nghìn lần, nền tảng của họ vốn đã ở vạch đích, bạn sẽ thức tỉnh ra bạn chẳng giỏi như mình nghĩ. Thật shock đúng không? Vì vậy, nhiều bạn qua đây một thời gian chấp nhận đi về nước, bởi vì ở đây, họ phải vất vả lắm để thể hiện bản thân, còn về nước thì bạn được công nhận một cách dễ dàng.
Bị thức tỉnh ngay trong giấc mơ của chính mình
Mỗi người khi chọn sang nước ngoài làm việc, ắt sẽ vẽ cho mình về một cuộc sống mà mình mong ước. Chúng tôi đã từ bỏ mọi thứ tại quê nhà, đặt cược cho mình 1 cuộc sống mới. Nhiều tiền hơn, tiếp cận một nền kinh tế lớn mạnh hơn, giỏi ngoại ngữ hơn, công việc tốt hơn, tốt cho tương lai hơn… Nhưng rồi tất cả những gì bạn nhận ra, là nó không hồng như bạn tưởng tượng. Khác biệt về ngoại ngữ, công việc cực kỳ áp lực mới có được mức lương mong muốn, nhớ nhà và đồ ăn kinh khủng, chuyện tình cảm không mấy tốt đẹp rồi vô số những cái “ập vào mặt bạn” khác. Hoặc có giả như bạn chạm đến ước mơ của mình, lương cao, có căn nhà với hồ bơi vô cực, công việc ổn, quen được bạn bè mới, nhưng lại là lúc bạn nhận ra, mình có thực sự hạnh phúc hay không? Bước tiếp theo thì nên làm gì? Ổn định được chưa?
Ai cũng nói tôi thật may mắn, nhưng họ đâu có biết tôi đã dày công cố gắng biết bao nhiêu, bao nhiêu đêm khóc một mình trong phòng khi có khó khăn ập đến? Khi họ đi chơi gặp gỡ nhau, tôi lủi thủi đi chợ một mình và về nhà với bốn bức tường trắng. Khi họ có ngày nghỉ lễ cùng nhau đi chơi, tôi vẫn phải đi làm. Họ bảo tôi lương cao thế, họ biết đâu rằng để cầm được trên tay số tiền như vậy mỗi tháng, tôi phải làm việc trong môi trường cực kỳ chuyên nghiệp và áp lực?
Và chỉ cần một chút tác động, cũng đủ khiến những người xa xứ như chúng tôi như trực trào nước mắt. Ước mơ càng lớn, cái giá phải trả càng cao. Chúng tôi nhận thức được điều này!
Nhưng các bạn ơi, dù có khó khăn, thì chúng tôi vẫn chọn cuộc sống như thế này. Bởi trong khó khăn, chúng tôi phải tìm cách để thích nghi và vượt qua chúng. Và bạn sẽ không hể biết mình có những may mắn gì, hay sẽ làm được những điều kì diệu nào, nếu bạn không trải qua những khó khăn như vậy.
Tôi không nhận ra mình mạnh mẽ như thế nào nếu không gặp vấn đề về tình cảm tại nơi này.
Tôi không nhận ra những người bạn mình quen lại đối xử với mình tốt thế khi tôi buồn bã.
Tôi dần nhận ra mình là ai và mình cần gì khi tôi sang đây và phải tự lập.
Tôi nhận ra mình phải cố gắng nhiều hơn để hoàn thiện mình hơn, để chứng tỏ bản thân mình và để người thân mình tại quê nhà cảm thấy yên tâm và tự hào.
Nên các bạn à, cuộc sống xa xứ không chỉ có màu hồng, mà cuộc sống ấy là bức tranh với nhiều màu sắc khác nhau, mà bạn chính là nghệ sĩ vẽ nên chúng. Và nếu các bạn cảm thấy ngưỡng mộ những người có cơ hội vươn xa hơn tới những quốc gia phát triển, thì các bạn đừng ngần ngại mà cố gắng, có khi một ngày, các bạn cũng sẽ đạt được. Nó không khó, nhưng chỉ cần bạn can đảm. Nó không “rực rỡ” như tưởng tượng, nhưng nó đáng để trải nghiệm.
Dù khó khăn hơn, tôi vẫn chọn cuộc sống xa nhà nơi xứ người như thế này. Nó cho tôi nhiều hơn là mất!