“Tại sao người khác dễ dàng có được tình yêu, còn tôi thì không?”
Đã bao giờ bạn bất lực đến bật khóc trước câu hỏi này chưa? Tôi thì đã từng. Và thậm chí là đang…
Bởi cuộc sống rất thú vị, luôn luôn an bài cho bạn những ngày trống rỗng. Tôi gọi những ngày trống rỗng ấy là những ngày mà bạn chẳng thiết tha cười đùa, chẳng thiết tha gì tới công việc, muốn bỏ mặc luôn cả guồng quay của đời thường. Chẳng hạn như, dòng người thì cứ đi vồn vã, và bạn thì chỉ muốn ở mãi một nơi.
Bạn chờ đợi. Bạn hy vọng. Và rồi bạn thất vọng!
Những ngày trống rỗng khiến cảm xúc trong bạn như một ngọn đèn dầu đang kiệt dần. Và cơ thể bạn cũng trở nên mỏi mệt. Bạn thấy cuộc sống chán ngắt như một người ốm đang hờn gắt mọi món ăn ngon. Và bạn buồn thì bạn cứ buồn mãi như vậy thôi. Không một ai tới gần, không một ai buông lời an ủi, bạn chỉ thấy xung quanh mình là màn đêm đen đặc và u tối.
Lúc này đây, dường như hạnh phúc là một thứ ánh sáng le lói ở quá xa xôi tầm với của bạn. Đôi khi, ánh sáng đó còn hoàn toàn tách biệt với bạn nữa. Bạn tự hỏi, tại sao những người xung quanh bạn có thể dễ dàng có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại chừa mỗi bạn mà ra?
Có những người tìm thấy tình yêu rất dễ dàng. Gần như họ chẳng va vấp khổ sở nhiều lần. Gần như họ có thể tìm được một người tình nguyện hiểu họ, yêu thương và trân trọng họ rất đơn giản và nhanh lẹ. Để rồi họ cứ an yên mà yêu nhau đắm say giữa cuộc đời vần vũ. Cuộc sống của họ không phải là không có thử thách, chỉ là họ có thể cùng nhau nắm tay để đi qua sóng gió rất nhẹ nhàng.
Nhưng bên cạnh đó, có những người hết lần này tới lần khác đều trở thành kẻ đi hành khất tình yêu – một cách bi lụy và khổ cực. Tôi đã chứng kiến những hoàn cảnh trớ trêu như thế, khi mà họ đủ tốt, đủ chân thành, vậy mà luôn gặt hái những mối tình sai trái chẳng đi đến đâu.
Để rồi sau mỗi lần vụn vỡ, sau mỗi lần chia ly, họ lại thấy mình “hèn” hơn một chút trước tình yêu và hạnh phúc. Cũng phải, chẳng ai đã từng đau đớn mà có thể mãi can trường như trái tim chưa từng hằn vết xước. Lỗi lầm không phải do họ, mà là do cách sắp đặt của cuộc đời. Có chăng là sự sắp đặt chẳng mấy công tâm, nên họ luôn luôn bị đứng ngoài rìa hạnh phúc.
Nhưng không. Rồi đến một ngày bạn sẽ thấy, thái độ đối với tình yêu mới là thứ để quyết định bạn có xứng đáng được yêu và hạnh phúc hay không!
Tôi có một cô bạn vừa chia tay tình yêu. Lỗi không phải do ai thuộc một trong hai người, mà đơn giản chỉ là mẹ của chàng trai không thích cô ấy. Nghe có vẻ buồn cười nhỉ? Nhưng cái lý do buồn cười ấy lại đủ để đưa ra sức ép và làm tan vỡ một cuộc tình đấy thưa bạn thân mến ơi…
Và điều đáng nói là, sau đó, cô bạn tôi trở nên vô cùng khổ sở. Cô ấy không cam chịu tình yêu rời đi, cũng không cam chịu việc mình phải gánh chịu ấm ức. Bất cứ người nào sinh ra trên thế gian này chẳng mang trên mình ít nhiều giá trị, đúng không? Và khi người khác không nhìn nhận được ra giá trị của bạn, có khiến bạn thấy cuộc đời mình bị rẻ rúng?
Ở đây, theo lẽ thường, cô bạn tôi nên đứng lên mạnh mẽ, hất cằm đi thẳng ngay và luôn ra khỏi cuộc tình sai lầm ấy. Thứ nhất, anh chàng người yêu chẳng xứng đáng để nhận tình yêu chân thành từ cô ấy, bởi anh ta không mảy may có ý định bảo vệ người mình yêu. Thứ hai, một khi người ta đã không thích nổi mình, thì là do người ta không có “guu” để thưởng thức mình. Trên đời này có vô số những điều “lệch pha” nhau, ví như cô bạn tôi và mẹ của người yêu cô ấy là như thế đấy!
Nhưng không. Cô bạn tôi lại chìm trong ảo não và tuyệt vọng. Cô ấy bắt đầu tự dằn vặt bản thân mình, xem cô ấy thật sự chưa ổn ở điểm nào, xem cô ấy đã sai ở đâu mà bị phũ không thương tiếc… Mặc dù cô ấy không biết rằng, cho dù cô ấy có cố để trở nên hoàn hảo và xứng đáng được điểm 10+, thì mẹ của anh chàng kia không thích vẫn cứ là không thích. Chuyện không thích một người cũng giống như chuyện người ta yêu nhau thôi – chẳng vì một lý do nào cả.
Vậy nên, tôi đã nghĩ, trong những ngày bất tận của nỗi buồn, tốt hơn hết là tôi đừng hỏi những câu bâng quơ như hằng hà sa số những người khác nữa. Câu hỏi ấy, thật ra, chẳng ai có thể trả lời cho chúng ta đâu. Nói đúng hơn, đó là một lời than vãn của những kẻ đang chán đời, đang bế tắc, đang tuyệt vọng… Mà thường thì trong những lúc tâm trạng tối tăm mù mịt, chúng ta ít khi nào có thể tự tìm ra điểm sáng để có thể thay đổi tích cực hơn lên.
Ngày trước, tôi cứ ấn tượng mãi với tên một cuốn sách mà tôi tần ngần đọc trong thư viện trường cấp hai: “Điều kỳ diệu đến từ cách nhìn cuộc sống”. Ngày bé thơ ấy, thú thật, tôi chẳng nghiệm ra bất cứ điều kỳ diệu nào trong cuộc sống muôn màu này cả, nhưng tôi vẫn thích cái tên cuốn sách ấy. Bởi vì nó mang một sự lấp lánh tích cực quá đỗi ngọt ngào.
Để bây giờ, khi tôi lớn hơn một chút, tôi mới bắt đầu như đứa trẻ đang học cách trút bỏ bẽn lẽn và rụt rè bên ô cửa cuộc đời. Tôi muốn mình thay đổi cách nhìn, thay đổi cách suy nghĩ, và thay đổi cách sống.
Thay vì cho rằng chẳng ai đến bên cạnh mình, tôi sẽ tìm cách để đến bên cạnh người khác.
Thay vì mong chờ tình yêu đến sưởi ấm trái tim cô đơn của mình, tôi sẽ chủ động mang tình yêu đến và sưởi ấm một trái tim cô đơn khác.
Thay vì oán thán cuộc đời này đầy rẫy những bất công, tôi sẽ lặng lẽ san sẻ niềm may mắn và sự giàu có trong tâm hồn mình cho những người cần chúng.
Rồi một ngày, có lẽ, tình yêu hoặc là hạnh phúc, sẽ tự dưng mà xuất hiện đến bên tôi thôi. Bạn có đồng ý với tôi, rằng nếu chúng ta không đi thì sẽ không bao giờ đến đích?
TRINH LENG KENG, THEO TRÍ THỨC TRẺ