Thân gửi các cô gái hiện đại: Tôi bằng tuổi các bạn, tôi cổ hủ, và tôi muốn… lấy chồng!
Chẳng hiểu sao, ngày nay, con gái muốn lấy chồng lại trở thành điều gì đó “quê quê”, “kém sang”.
Cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, đối mặt với câu hỏi “Bao giờ lấy chồng?” luôn là một trải nghiệm không hề dễ dàng với các bạn nữ. Đặc biệt là các bạn nữ tuổi hợi. Năm nay là năm con lợn, người ta sẽ chú ý nhiều tới bạn, hơn là những người khác. Người ta sẽ hỏi han bạn nhiều hơn là những người khác?
Vì sao ư, vì năm nay là năm tuổi của chúng ta. Đất trời, con người, đều kì vọng chúng ta làm gì đó thật sự đột phá, trong đó có việc kết hôn.
24 tuổi thật sự là tuổi đẹp để kết hôn mà.
12 năm trước, năm 2007, cũng là năm con lợn, bạn mới 12 tuổi, xuân Đinh Hợi năm ấy, khách khứa đến nhà sẽ lì xì và chỉ quan tâm bạn được học sinh gì, ở nhà có năng nổ giúp đỡ bỗ mẹ không.
12 năm sau, năm 2019, tiền lì xì ít đi, thậm chí là chẳng có. Nhưng số câu hỏi thì tăng lên. Người ta sẽ chẳng còn quan tâm dù bạn có sắp sửa lấy bằng thạc sĩ, người ta chỉ cần biết bạn đã có người yêu chưa, bao giờ tính đến chuyện kết hôn.
Tôi 24 tuổi, tôi muốn tìm kiếm đối tượng để nghiêm túc tính đến chuyện lâu dài, tôi cổ hủ?
Chẳng hiểu sao, ngày nay, bạn có thể dễ dàng bắt gặp một cô gái to tiếng nơi quán cà phê, về việc cô sẽ không lấy chồng. Những người con gái như thế chẳng hiếm gặp trên đời. Công ty nào cũng sẽ có một “bà cô” sắm vai tượng đài độc thân giỏi – giàu – đẹp để các chị em ngưỡng mộ. Thôn xóm nào cũng sẽ có một gia đình sở hữu “quả bom nổ chậm” cứ sáng đi tối về, mặc cho bố mẹ thúc giục, hàng xóm hỏi han, vẫn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng “giai lạ” nào đưa đón.
Người như thế nhiều lắm. Thành ra, con gái muốn lấy chồng lại trở thành điều gì đó “quê quê”, “kém sang”.
Người ta vỗ tay đôm đốp, thể hiện sự ngưỡng mộ, nể phục với những người con gái độc thân, giỏi, giàu, đẹp, tự tin, mạnh dạn tuyên bố mình sẽ không lấy chồng. Trong khi đó, cô nàng nào có những chia sẻ rất chân thành như “mày ơi tao muốn lấy chồng quá!” thì chỉ nhận được những nụ cười khẩy.
Không thể phủ nhận rằng xã hội ngày càng hiện đại, phụ nữ càng có nhiều sự lựa chọn, nhiều định nghĩa về hạnh phúc. Những người tự tin với tiềm lực tài chính, học vấn, chiều sâu tâm hồn, kĩ năng cá nhân, họ hoàn toàn có thể sống độc thân, chúng ta chẳng thể phán xét họ.
Còn tôi, tôi không thấy mình thiếu ở đâu cả để phải tìm một mảnh ghép cuối cùng, nhưng tôi muốn thừa ra một chút, tôi muốn thừa niềm vui. Tôi muốn kiếm tìm một người có thể đem lại cho tôi những dư thừa ấy.
Tôi cổ hủ và lạc hậu quá ư?
Tôi muốn lấy chồng, vì tôi, và cả bạn, chúng ta đều quá nhỏ bé để đối chọi với sự cô đơn.
Bạn tự tin rằng mình còn có gia đình và bạn bè? Nhưng sẽ ra sao khi một ngày nào đó cha mẹ bạn cũng buộc phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử mà rời xa bạn? Anh chị em ruột thịt, rồi bạn bè nữa, họ cũng phải có gia đình riêng, có những mối quan tâm riêng chứ?
Năm 24 tuổi, bạn bè gửi thiệp hồng, bạn cười khẩy: “Lấy chồng sớm làm gì, để lời ru thêm buồn”. Bạn tự tin rằng Tết này, bản thân sẽ xinh đẹp lồng lộn, thảnh thơi nhàn rỗi đưa bố mẹ đi chơi trong khi bạn bè cùng trang lứa tay xách nách mang, bề bộn bỉm sữa, vừa vật lộn với con cái, vừa cuống cuồng lo cỗ bàn, cúng bái, nhà nội, nhà ngoại.
Năm 36 tuổi, bạn ốm đến mức không thể đứng dậy nổi, bạn có xót xa không khi nhìn thấy đôi chân đã run run vì tuổi tác của bố, vừa phải chiến đấu với bệnh gout, vừa phải lật đật chạy đi mua thuốc cho bạn?
Năm 36 tuổi, bạn tự tin rằng xã hội ngoài kia đã phát triển đến mức có cả dịch vụ ship thuốc đến tận đầu giường khi bạn ốm đau. Nhưng bạn ơi, nhận thuốc từ tay một người shipper xa lạ, không một lời hỏi han, chỉ cầm tiền của bạn và phóng đi vì người ta cũng có một gia đình, còn bạn… Lúc đó, bạn sẽ ao ước có một người chăm lo cho bạn, bạn sẽ ước có một mối quan hệ mà 10 năm trước, ở tuổi 25, bạn còn ra sức phủ nhận tầm quan trọng của nó.
Cô bạn thân chí cốt ngày xưa có thể chở bạn đi ăn lúc 2h sáng chỉ vì… hai đứa cùng “buồn mồm”, năm 36 tuổi, cô ấy sẽ không thể bỏ mặc chồng mình với đứa con ốm đang khóc ngặt nghẽo mà chạy đến bên bạn chỉ vì bạn… đang thấy chán.
Năm 48 tuổi, bạn có nhà, thậm chí là vài căn nhà, vài chiếc xe và một cơ nghiệp riêng. Tuy nhiên, trong căn nhà ấy tuyệt nhiên không có tiếng cười của con trẻ, cũng chẳng có một người đàn ông thức dậy bên cạnh bạn.
Năm 24 tuổi, bạn thấy buồn cười khi chứng kiến một người phụ nữ hài lòng với danh xưng “vợ ông A”, “mẹ cái B” trong khi rõ ràng người đó có tên có tuổi, có cả một cuộc đời độc lập, vì sao phải gắn mình với một thực thể khác. Nhưng biết đâu, bạn thấy nực cười, còn người vợ, người mẹ đó cảm thấy hạnh phúc? Định nghĩa thành công của bạn là được làm bà chủ, định nghĩa thành công của họ là được làm vợ bà chủ, làm mẹ bà chủ.
Rõ ràng là hai kiểu người với hai hướng đi khác nhau, nhưng chẳng phải là đều hướng về phía trước, về phía hạnh phúc hay sao?
Năm 48 tuổi, công ty riêng của bạn mở thêm vài chi nhánh trên khắp mọi miền của Tổ quốc. Giữa muôn trùng nào là hoa đối tác tặng, nào là tiếng trống, tiếng nhạc, tiếng lân, giữa những rộn ràng của ngày khai trương, đột nhiên bạn mong có một ai đó nhắn cho bạn một dòng khen ngợi: “Bà xã của anh giỏi nhất!”; một ai đó cầm bó hoa lặng lẽ đứng bên đường nhìn bạn cười thật tươi và giơ ngón tay cái ra hiệu: “Vợ anh làm tốt lắm!”.
Bạn mở Facebook với ý định nhắn tin cho đứa bạn thân, chắc chắn nó sẽ chúc mừng mình. Đập vào mắt bạn là hình ảnh cô bạn ấy chụp cùng với con trai mới tốt nghiệp đại học ở nước ngoài. Lòng bạn trùng xuống: “Ồ, năm ấy, nếu mình nhận lời với người ta, có lẽ giờ này mình cũng đã có một đứa con tầm tuổi này”.
Bạn than phiền, tự cô lập mình, tự đánh mất các mối quan hệ vì cái suy nghĩ rằng người ta “mê trai bỏ bạn”? Thế sao bạn không tự kiếm cho mình một người vì bạn mà lặn lội sáng tối đêm khuya. Một người đủ trẻ, đủ khỏe, đủ yêu thương để đùm bọc bạn lúc này, đủ kiên nhẫn, đủ thủy chung để bầu bạn với mình “when your legs don’t work like they used to before”?
Tại sao những người bạn của bạn, những cô gái bình thường với những khao khát hạnh phúc rất đỗi chính đáng và bình thường ấy lại phải chịu sự hắt hủi của bạn, vì chính bạn không chịu tìm cho mình một chỗ dựa?
Tại sao người khác lại phải chịu trách nhiệm cho sự cô độc của bạn?
24 tuổi, chứng kiến đổ vỡ, tự mình trải nghiệm đổ vỡ, tôi sẽ kết hôn khi tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn những người bỏ cuộc.
Giới trẻ bây giờ buồn cười nhỉ?
Chúng ta không ngừng chia sẻ, không ngừng ca tụng hình tượng những người phụ nữ thành đạt, single mom, mạnh dạn tuyên bố mình không cần và không thiếu bất kì mảnh ghép nào, nhưng lại chẳng bao giờ lắng nghe, thậm chí coi thường cả một con người nếu cô gái ấy chỉ đơn giản là chia sẻ ước mơ được kết hôn, được có một gia đình nhỏ.
Nói đến hôn nhân, chúng ta nghĩ ngay đến đổ vỡ, đến gian dối, đến lừa lọc, đến khổ đau, mà không ai chịu tin rằng ở đâu đó ngoài kia vẫn có những chuyện tình đẹp, những cái kết đẹp. Đúng là rất ít, nhưng tình yêu chân chính không hề tuyệt chủng.
Bạn bè tôi cũng đổ vỡ nhiều, có những cô gái cũng mới 24 tuổi thôi nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng tôi lắng nghe những câu chuyện của họ để rút kinh nghiệm cho bản thân, biết mình nên tìm gì, nên tránh gì.
24 tuổi, chứng kiến những đổ vỡ, tự mình trải nghiệm những đổ vỡ, tôi sẽ kết hôn khi cảm thấy rằng mình có thể làm tốt hơn những người đã bỏ cuộc.
Tôi cần tìm “nửa kia” để tô điểm cho cuộc sống của mình, không phải vì tôi chưa hoàn thiện.
Trên đời này, chẳng ai là mảnh ghép cuối cùng còn thiếu của ai cả. Có người muốn lấy chồng bởi một ngày nào đó bóng đèn bị cháy, ống nước bị hỏng, họ muốn có bóng dáng đàn ông khỏe mạnh và tháo vát trong nhà để sửa chữa những vấn đề họ không thể, mà nói chính xác hơn, là không muốn học để có thể sửa chữa được. Cũng chẳng có gì là sai cả.
Tôi có thể sửa bóng đèn, tôi có tiền để thuê người lắp lại đường nước. Nhưng tôi vẫn muốn lấy chồng, không phải để tiết kiệm vài trăm bạc. Tôi muốn kết hôn để có một người bạn, một tri kỉ ấm áp có thể làm những việc mà một người đàn ông xa lạ tới nhà vì mấy trăm bạc không thể làm được.
Người ấy đem lại niềm vui, đem lại động lực sống, đem lại những đứa con, những nguồn động viên vô hạn, để giúp cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn, chứ không phải đáng sống hơn.
Tôi muốn lấy chồng, không phải vì tôi yếu đuối, tôi thiếu thốn về kinh tế, tôi chán nản và mệt mỏi với những ganh đua của cuộc đời đến mức phải tìm một chỗ dựa…
Tôi muốn lấy chồng, vì tôi muốn được hạnh phúc.
Bạn có thể sống một mình, trong một căn hộ studio nhỏ xinh của bạn với cây cối, chó mèo, nhưng hãy tin tôi đi, khi ngày ấy đến, ngay cả những nhành hoa bên cửa sổ hay bầy thú cưng của bạn cũng sẽ vô cùng hạnh phúc khi được nhìn thấy “con sen” của mình được mặc váy cô dâu.
WANG JIN, THEO HELINO