Thật buồn khi chỉ mỗi mình còn thương ai đó…

Người ta vẫn thường nói, không thể nào quên đi một người mà bản thân từng dành niềm thương, chỉ có thể là, sau tất cả, khi đã trải qua hết những muộn phiền, chúng ta đành lòng chọn gói gém, “dọn dẹp” rồi để nó ngủ yên ở một góc nhỏ mà thôi.

Hóa ra những việc em từng nghĩ là điên rồ thì giờ em lại gặm nhắm nó với một khoái khẩu vô hồn, dù muốn thế nào cũng không buông bỏ được.

Ngày buông tay rồi đến ngày em thật sự chấp nhận rằng đã xa nhau, tự biện hộ hùng hồn cùng nhỏ bạn rằng, mình sẽ chẳng bao giờ cư xử trẻ dại mà unfriend Facebook hay delete họ khỏi danh bạ Zalo, cứ bĩu môi, tự tin vỗ ngực, cứ để đấy và mặc kệ, nếu họ nhìn thấy mình sống tốt hơn thì lại càng hay.

Thế nhưng… tận sâu thẳm trong lòng, em thừa biết, em_ không_ muốn _để _họ_ đi. Để rồi rất nhiều ngày sau đó, em cứ lẳng lặng vào Zalo, cập nhật trạng thái của họ hằng giờ, bất giác tim hẫng vài nhịp khi thấy họ “vừa mới truy cập”, cũng đã rất kiềm chế để không yếu lòng mà nhắn tin điên cuồng cho họ.

Chỉ cần thấy họ Comment đâu đấy trên Facebook, em lại lao vào đọc câu chuyện của đôi bên, rồi lục tìm trang cá nhân bạn họ, xem thân thiết thế nào. Cũng đôi lúc em thầm ước, giá mà em cũng thể tự nhiên trò chuyện như thế với người ta.

Em cũng từng hỏi, em định như vậy đến bao giờ, nếu em muốn biết họ thế nào sau khi xa em, thì chẳng phải em đã tự có câu trả lời rồi sao, họ vẫn vui vẻ, vẫn tụ tập bạn bè, vẫn là họ như chưa từng có em. Vì vốn dĩ là em đa đoan, ảo tưởng vị trí của mình trong lòng họ và vì vốn dĩ họ_ chưa_ từng_ yêu_ em. Biết hết tất cả rồi, thế mà em vẫn cứ buồn, cứ mong, cứ nghĩ. Thật là tội tình cho em.

Dù cố gắng thế nào đi nữa, em cũng không thể vui như lúc trước, em không thể mỗi sáng thức dậy xem lại cuộc trò chuyện cùng ai đó, rồi mỉm cười bắt đầu ngày mới, em không thể gửi cho ai đó những clip hài vui hay kể những chuyện tào lao hằng ngày. Chẳng hiểu sao, khoảng khắc đó, em cảm nhận nỗi buồn miên man đến bất tận, em chẳng thiết tha với bất cứ điều gì.

Em đã từng mong muốn rất nhiều thứ, nhưng chẳng hiểu vì gì, tất cả đều là vô nghĩa với em, ít nhất là thời điểm này, cái thời điểm mà trong sâu thẳm trong lòng em cứ khẽ nấc lên, đại loại như là “chỉ ước người em thương, họ cũng thương em thật nhiều”. ừ, chỉ cần vậy thôi.

Đã từng dặn lòng, từng không cho phép bản thân ủy mị, nhưng chưa bao giờ em làm được như thế, vì chỉ cần là họ, mọi thứ đều có thể là ngoại lệ, Chỉ cần là họ, thì đúng sai không còn quan trọng nữa.

Người ta vẫn thường nói, không thể nào quên đi một người mà bản thân từng dành niềm thương, chỉ có thể là, sau tất cả, khi đã trải qua hết những muộn phiền, chúng ta đành lòng chọn gói gém, “dọn dẹp” rồi để nó ngủ yên ở một góc nhỏ mà thôi.

Guu