Thôi thì trách duyên phận mong manh để chúng mình xa nhau mãi mãi…

Thế rồi ngày không anh, trái đất vẫn quay, dòng người ngoài kia vẫn hối hả, bầu trời vẫn xanh lam, cây vẫn thay lá vàng, và em vẫn phải sống. Ngày không anh, mọi quy luật vẫn diễn ra tự nhiên như nó phải thế và em biết rằng dù có hay không em vẫn phải sống thật tốt cho ngày dài phía trước.

Thế rồi ngày không anh, trái đất vẫn quay, dòng người ngoài kia vẫn hối hả, bầu trời vẫn xanh lam, cây vẫn thay lá vàng, và em vẫn phải sống. Ngày không anh, mọi quy luật vẫn diễn ra tự nhiên như nó phải thế và em biết rằng dù có hay không em vẫn phải sống thật tốt cho ngày dài phía trước.

Rồi những ngày buồn cũng tìm về với quá khứ, về với nơi nó vốn phải thuộc về. Em cũng bình thản hơn,đã thôi không còn hoang hoải khi thấy bóng dáng ai lướt qua giống anh đến quá đỗi. Em cũng thôi thẫn thờ khi nghe ai đó vô tình nhắc đến anh – rằng anh giờ sống rất tốt. Em cũng bắtđầu tìm đến niềm vui trong công việc, trong cuộc sống thường ngày. Em lấp khoảng trống không anh bằng những phút giây lặng lẽ một mình nơi góc quán cafe quen thuộc. Em tập uống cafe đen không đường – thứ mà trước đây em vô cùng ghét. Chỉ để thay thế những nụ hôn ngọt ngào trước kia của anh. Nhấp từng ngụm cafe đắng ngắt nơi cổ họng làm em dần quên đi nụ hôn nơi đầu môi anh từng trao. Vậy đó, cuộc sống không anh của em nó diễn ra nhẹ nhàng như thế đó. Còn anh? Anh giờ thế nào, vẫn rất tốt và hạnh phúc phải không?

Từ ngày chia tay, em chẳng dám vào facebook anh đến một lần. Em chẳng dám nghe ngóng tin tức của anh từ bạn bè. Em sợ, sợ rằng nếu biết anh sống rất tốt, rất hạnh phúc ngay cả khi không có em, em sẽ rất đau lòng. Em ích kỉ quá phải không anh? Em xin lỗi! Chỉ là em vẫn cố chấp không muốn tin, anhđã hết yêu em. Giữa thành phố xa lạ, giữa những con người xa lạ, em càng tin hơn vào hai chữ ” duyên – phận”. Đâu phải ngẫu nhiên mà chúng – ta gặp nhau, yêu nhau, rồi chia tay. Tất cả được gói gọn vào hai chữ duyên – phận. Giữa bảy tỉ người trên thế giới này, duyên đã cho em gặp anh, cho chúng – ta yêu nhau. Rồi phận đến đẩy chúng – ta, hai con người đã từng rất yêu nhau về hai hướng. Anh đi xuôi, em bước ngược, chúng – ta đi về hai phía, phía không nhau. Nhưng dù có đi đến cùng trời cuối đất thì hình ảnh của anh, tình yêu của em dành cho anh cũng chẳng thể nào phai nhạt.

Ngày chia tay, em đã tự nhủ với bản thân mình sẽ không vội vàng bước đến bên một người mới khi anh vẫn một mình. Vậy nên anh cứ yên tâm, đừng lấy lí do em đã có người thương để quên em nhé. Em muốn đợi, đợi cho đến khi nào anh thật hạnh phúc thì em mới an lòng. Em vẫn tin rằng duyên muộn là duyên đẹp và ông trời sẽ không nỡ bỏ sót em đâu anh. Đôi khi cả hai bàn tay cùng cố gắng nắm, nhưng duyên mỏng chẳng thể nào dệt lên được phận dày. Vậy nên từ nay em sẽ thôi than trách anh, trách em mà sẽ trách duyên mình mỏng, phận mình manh để chúng mình xa nhau mãi mãi anh nhé!

Guu.vn