Thư một thanh niên gốc Việt sống ở Mỹ gửi phụ nữ Việt

Tôi thật lòng mong muốn, các chị hãy thay đổi, để xứng đáng với danh hiệu “Phụ nữ Việt Nam” vàkhông cảm thấy “ngượng” khi nhận lời chúc của cánh đàn ông chúng tôi nhân ngày 8/3 và 20/10hàng năm.

Chào độc giả! Tôi là một Việt Kiều Mỹ, tôi sinh ra ở Việt Nam, nhưng được 14 tuổi thì tôi đã theo bốmẹ sang Mỹ học tập và làm việc cho đến bây giờ.

Năm nay tôi đã ngoài 30 tuổi và là một người được đánh giá là thành đạt. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa tìmđược ý trung nhân, vì tôi đã tiếp xúc với nhiều cô gái đến từ nhiều quốc gia trên thế giới nhưng thúthực không có cô gái nào giống như những người con gái Việt Nam mà mẹ tôi đã kể cho tôi nghe.

Nào là họ rất ngoan ngoãn, không bao giờ đánh mất trinhtiết trước hôn nhân. Phụ nữ Việt Nam luônđể tóc dài và gội đầu bằng quả bồ kết, nên tóc cô nào cũng đen, mềm mại và óng mượt như một dảilụa.

Mỹ nhân Thẩm Thúy Hằng là mỹ nhân nổi tiếng những năm 60, 70

Phụ nữ Việt Nam cũng rất giỏi nấu ăn, và biết hy sinh vì gia đình, chồng con. Với phụ nữ Việt Nam,gia đình là trên hết tất cả, vì thế đàn ông Việt Nam thường không phải lăn tăn nghĩ đến chuyện giađình, vì đã có vợ đảm nhận hết

Ngay trong gia đình tôi cũng vậy, bố mẹ tôi đã sống với nhau được hơn 30 năm, nhưng họ vẫn rấtyêu thương nhau. Mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời, bà nấu ăn rất giỏi, và khéo chiều chồng, nuôidạy con cái, bố tôi không phải lo lắng gì chuyện gia đình, vì thế ông có nhiều cơ hội thành công hơnbên ngoài xã hội.

Đặc biệt, sống với nhau gần trọn đời, nhưng bố mẹ tôi rất hiếm khi to tiếng với nhau, mẹ lúc nàocũng tôn trọng bố, điều này thể hiện qua những câu giao tiếp với chồng. Một điều dạ, hai điềuvâng,… vì thế cuộc sống gia đình rất đầm ấm và hạnh phúc.

Nhìn mẹ, và nghe bố mẹ kể về con gái Việt Nam, từ lâu tôi đã có ý định về Việt Nam cưới vợ nhưngchưa có dịp thực hiện. Năm nay, nhân việc một người bà con ở quê lập gia đình, bố mẹ cũng bảo tôivề nước và xem tìm hiểu lấy một cô để cưới và tôi đã đồng ý, hiện tôi đã ở Việt Nam được 2 tuần.

Tôi đã gặp vài người con gái Việt Nam, có cả ở nông thôn và thành thị. Có người là bà con, có ngườilà bạn bè, người thân giới thiệu làm quen, nhưng có một điều là tất cả họ đều đã không còn nhưnhững gì tôi đã được nghe từ mẹ và hình dung trước đó.

Chẳng còn cô gái nào tóc dài và đen nữa, các cô gái Việt Nam bây giờ tóc đã nhuộm đỏ, nhuộmvàng hết cả, nhìn họ chẳng khác nào những “cô Tây” chính hiệu. Có điều, tóc các cô gái Tây đỏ,vàng do tự nhiên, còn cô gái Việt Nam thì khác, tóc họ đỏ, vàng nhờ hóachất, và điều đó thể hiệnmột sự đua đòithái quá của các cô gái Việt Nam.

Tôi cũng kể về ý định của mình cho một số người bạn, rằng tôi muốn tìm một cô gái Việt Nam còn“nguyên vẹn”, nhưng họ bảo tôi không hiểu gì về Việt Nam và những cô gái Việt Nam hiện nay.

Anh ta bảo, con gái Việt Nam bây giờ đã không còn như xưa nữa, gần như tất cả họ đã mất đi thứ gọi là trinhtiết khi chưa lấy chồng, và họ cũng không có ý thức phải giữ gìn thứ ấy nữa, vì thế nếu như tôi muốncưới một cô gái Việt Nam còn nguyen vẹn thì nên từ bỏ ý định đó đi.

Tôi thực sự hoang mang về những điều mà anh bạn tôi nói, nhưng anh ta thách thức tôi và bảo,“Nếu không tin tôi có thể vào mạng tìm hiểu thêm về con gái Việt Nam”.

Đồng thời giới thiệu cho tôimột vài trang báo mạng để “chứng minh” cho tôi thấy rằng anh ta nói đúng.

Tôi đã tìm hiểu về con gái Việt Nam trên 1 số trang báo do người bạn này giới thiệu, trong đó, tôi rấtấn tượng với những bài viết và comment trên Phunutoday. Qua những bài viết, bài chia sẻ, tôi nhậnthấy, đúng là con gái Việt Nam đã khác xưa rất nhiều.

Họ không còn coi trọngtiếthạnh của mình, và họ cũng chẳng coi việc nấu ăn, chăm sóc chồng con làbổn phận của người phụ nữ.

Họ đua đòi, và thích “khoe” đủ thứ, kể cả những phần nhạycảm trên cơ thể họ cũng chẳng ngầnngại “phô” ra cho thiên hạ ngắm nghía, bình luận.

Đi trên phố, hay vào nhà hàng, thực sự nhiều khi tôi không dám nhìn vào các cô ấy, vì những bộtrang phục ấy thực sự quá phảncảm và thiếulịch sự.

Tôi thấy thương cho những người đàn ông Việt Nam, vì họ chính là những người thiệtthòi nhất trướcsự thay đổi với tốc độ “chóng mặt” của những người phụ nữ.

Các chị sống “nhanh” và “gấpgáp” quá so với đàn ông Việt Nam. Tôi từ bỏ ý định cưới một cô gáiViệt Nam sau khi đã thực sự hiểu về họ.

Tôi cứ ước, giá như các chị sống chậm hơn, vừa sống vừa nhìn nhận lại chính mình, thì hạnh phúccho những người đàn ông Việt biết bao nhiêu.

Tôi thật lòng mong muốn, các chị hãy thay đổi, để xứng đáng với danh hiệu “Phụ nữ Việt Nam” vàkhông cảm thấy “ngượng” khi nhận lời chúc của cánh đàn ông chúng tôi nhân ngày 8/3 và 20/10hàng năm.