Tình yêu là cho đi mà không cần nhận lại

Kẻ đáng thương nhất không phải kẻ thiếu thốn tình cảm mà chính là kẻ có rất nhiều mà không biết trân trọng nó.

Đâu có khó khăn để thốt ra khỏi đầu môi 3 từ: “Em yêu anh”. Em làm được điều đó chứ. Ở thời đại này, một cô gái đến trước mặt người đàn ông và thẳng thắn nói rằng: “Em thích anh” là chuyện đâu còn hiếm. Ai cũng có quyền được yêu và nói lên tình yêu đó, đâu cần phải là nam hay nữ. Nhưng kể từ khi em biết mình yêu anh, em đã hiểu tình yêu này sẽ mãi trong câm lặng. Em yêu anh nhưng đành để đó.

Điều em sợ không phải là vì anh không đáp lại tình cảm của em mà em sợ sẽ mất rất nhiều khi em nói ra điều đó. Nếu chỉ để anh biết rằng em yêu anh nhưng kết cục em không có được tình yêu đó mà lại mất đi thứ tình cảm thiêng liêng bao năm qua em và anh đã có. Là em tự ý bước qua ranh giới của tình bạn để yêu anh. Em tự ấp ôm mối tình không tưởng đó nên em chấp nhận giữ mãi nó cho riêng mình.

Em như cô gái nhỏ u mê, lạc với thế giới đầy mê hoặc của anh. Em choáng ngợp trước tâm hồn, con người, cách sống và cả những yêu thương vô định của anh. Nhưng rồi em bị kéo tụt ra khỏi giấc mơ cổ tích ấy. Em hiểu mình vừa đặt chân đến một thế giới không dành cho mình. Em chỉ nên đứng từ xa nhìn ngắm nó chứ không nên bước vào để làm đảo lộn mọi thứ.

Em và anh đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Có lẽ đủ lâu để anh luôn coi em là người thân thiết nhất, để anh có thể tâm sự mọi chuyện vui buồn. Vì thế mà em có cơ hội để hiểu anh hơn. Càng hiểu thì em lại càng thêm yêu người đàn ông không bao giờ em có thể chạm tay tới. Có đôi lúc em mâu thuẫn vô cùng. Em ước giá mà anh đừng thân thiết, anh đừng tìm em mỗi khi anh vui buồn thì có lẽ em sẽ quên anh nhanh thôi. Sao anh không lạnh lùng để trái tim non nớt và bé bỏng của em không ấp ôm những điều thầm kín? Nhưng rồi em lại sợ, nếu có ngày anh như vậy, em sợ sẽ không thể nào chịu nổi.

Em đã quen rồi với việc được bên anh trong những phút giây anh cần có người bên cạnh nhất. Dù em làm điều đó để đêm về tự mình ôm những nỗi buồn không thể tỏ bày. Anh sẽ không bao giờ hiểu được có một người yêu anh nhiều đến thế nào. Người khác có thể cho rằng em hèn nhát khi không dám nói lên tình yêu của mình. Họ có thể nghĩ em sợ sự thất bại. Nhưng không phải là như vậy. Đôi khi trong tình yêu, không nói không phải vì không đủ can đảm mà vì muốn giữ cho nhau sự thoải mái nhất khi đối diện. Em biết trước tình anh em, bè bạn của anh dành cho em mãi mãi không thể nào biến thành tình yêu được nên em giữ kín tình cảm này cho riêng mình, để chúng ta không phải gượng gạo khi nhìn vào mắt nhau.

phutungoto

Nếu như em đã biết đoạn kết của một câu chuyện thì em cần gì phải cố gắng thay đổi. Khi ấy, anh sẽ nhìn em đầy tội lỗi vì lỡ làm em bị tổn thương do không thể đáp lại tình yêu của em. Khi ấy em sẽ bỗng dưng trở thành một cô bé đáng thương với mối tình đơn phương bị phanh phui mà người ấy thì chỉ thương chứ không yêu lại. Thật khó khăn và đáng tiếc cho một tình cảm đẹp nếu nó rơi vào tình trạng như vậy chỉ vì em nói 3 tiếng: “Em yêu anh”. Vì thế, em thương anh nên đành để đó. Tình yêu là cho đi mà không cần nhận lại, mà ta muốn quên đi cũng không phải là điều dễ dàng. Em sẽ giữ kín nó cho riêng mình, cho đến một ngày nào đó, tình yêu ấy ra đi, em lại nói cười hồn nhiên bên anh, như một cô em gái…

nguồn: degiocuondi.org