Truyện ngắn: Việt kiều nghèo
Chuyện Đời Thường
Cường vừa bước chân ra khỏi cửa phi trường Tân Sơn Nhất, má Cường và các em chạy ào đến ôm Cường quấn quít vui mừng. Má Cường thương nhớ con nên vừa mừng vừa khóc. Bà nhìn con trai từ trên xuống dưới, rồi khóc lên thành tiếng. Cường cũng xúc động, nhưng không nói gì. Mấy đứa em thấy má khóc cũng khóc theo…
Cường qua Mỹ lâu lắm rồi. Đây là lần đầu tiên Cường về thăm quê hương. Mọi thứ đã thay đổi nhiều quá. Cường khó mà nhận ra cảnh vật ngày xưa. Đó là chưa nói đến bà con xóm giềng và những người thân, họ cũng khác lắm luôn. Nhưng Cường nói sẽ đến thăm từng nhà một.
Ngày hôm sau, má nói Cường sao không lấy đồng hồ, dây chuyền, vòng vàng, nhẫn soàn ra đeo. Giờ về nhà rồi, không sợ ai giựt đâu, con cứ đem ra đeo đi. Má thấy Việt Kiều về họ đeo vàng đỏ người luôn. Cường nói Cường không thích đeo mấy thứ đó. Nó rườm rà mà thấy kì kì sao đó. Nhưng má Cường bắt Cường phải đeo vào. Má lại nói em Cường chở Cường ra tiệm vàng, sắm đồ đeo vào để má dẫn Cường đi thăm bà con. Cường một mực từ chối khéo. Nhưng thấy má buồn. Má nói đi thăm bà con xóm giềng, mà không đeo thứ gì đắt giá, họ lại nghĩ, con ở bển không có việc làm nên nghèo. Nhưng Cười nhất định không là không. Không đi mua vàng đeo đỏ người cho má nở mặt nở mày với người ta. Má Cường buồn ra mặt luôn.
Cả nhà ăn cơm trưa. Đồ ăn quá sang luôn. Thịt bò, thịt heo, thịt gà, đủ thứ món. Đồ hải sản cũng có nữa. Cường nhìn qua nhìn lại, rồi Cường nói mai má nấu cá đồng, cà pháo mắm tôm, hay canh rau rúp nha má. Mấy thứ thịt này và cá biển ở bển con ăn ngán lắm rồi. Má nói, ai cũng biết nhà có Việt kiều. Đi chợ mua mấy thứ đó cho họ cười lên đầu. Ăn thịt bò và hải sản cho sang để họ nể con à.
Ngày mai, gia đình Cường đi ăn đám cưới của người cháu họ. Tối đến, má Cường đưa cho Cường một gói đồ. Cường mở ra, nào là dây chuyền vàng, vòng vàng, nhẫn vàng. Má nói mai Cường phải đeo vào chứ đi tiệc đám cưới, người ta đeo đầy vàng, nhà mình có Việt kiều mà không đeo gì hết coi bộ khó coi quá. Cười im lặng không nói gì. Nhưng Cường cũng gật đầu dạ một tiếng rồi đi vào phòng.
Sáng hôm sau, chưa thấy Cường thức dậy, má Cường vào kêu Cường dậy để sửa soạn diện đồ cho oai. Má Cường hãnh diện với cái đám cưới này lắm vì chỉ có mỗi mình Cường là Việt kiều.
Má Cường gọi hoài mà không thấy Cường trả lời. Bà đẩy cửa vào thì không thấy Cường đâu. Bà ra ngoài gọi ơi ới cũng không thấy Cường lên tiếng.
Người em gái của Cường chạy vào phòng, hốt hoảng chạy ra rồi la lên, má ơi anh Cường đem hết đồ đi luôn rồi. Ảnh đem theo vòng vàng má mua luôn rồi. Má Cường không tin, chạy vào phòng coi lại lần nữa. Đúng là nó đi thật rồi. Nhưng bà chẳng lo lắng gì số vàng bà đưa cho Cường cả. Bởi lẽ, bà đã mua vàng giả cho Cường đeo.
Vừa lúc đó, đứa em gái khác chạy vào nhà rồi cũng la lên. Má ơi anh Cường gởi tin nhắn nè. Má coi đi.
“Con về là thăm má và gia đình. Chứ không phải là những lý do khác. Nhưng hình như sự thật không phải vậy. Nơi này không hợp với con.”
Đứa em gái ban đầu đi ra phòng la lên mừng rỡ. Con kiếm ra bịch vàng nữ trang rồi nè. Anh Cường để ở trên ti vi.
Má Cường chẳng còn màng gì nữa. Không biết bà đang tỉnh hay vẫn đang mê. Nhưng buông ra một câu rất đau lòng:
– Nó đi rồi, mà sau này nó có còn gởi tiền về cho má nữa không.
Cũng may, Cường không nghe được câu nói này.
Tác giả: Facebook Chuyện Đời Thường
Viethome sưu tầm