Vì yêu em mà đi Nhật nhưng vì Nhật mà mất nhau!
Sau 3 tháng “thất tình”, tôi vật vờ như một cái xác không hồn trước quyết định buông xuôi của em. Có lẽ đó là ngày bão tố trong cuộc đời tôi!
Em – một cô gái ưa nhìn, có cá tính, học hành giỏi giang và … yêu tôi. Chúng tôi quen nhau từ những năm cuối cấp 3, lúc đó tình yêu chỉ là những cái nắm tay, những cái nhìn thẹn thùng hay là những ngày tan học cùng nhau đạp xe trên con đường làng.
Ngày chúng tôi thi đại học, em đỗ vào một trường có tiếng ở Hà Nội còn tôi… TRƯỢT. Tôi vừa buồn, vừa xấu hổ, tôi tránh mặt em nhiều ngày thậm chí không dám gọi điện, nhắn tin. Nhưng rồi em nhẹ nhàng đến bên tôi, động viên tôi học để thi lại năm sau.
Tôi cũng cố gắng nhiều lắm nhưng may mắn đã không mỉm cười với tôi. Ngày báo điểm, tôi thiếu 0.5 và vẫn trượt. Quá thất vọng với bản thân, tôi quyết định theo thanh niên trong làng đi xuất khẩu lao động Nhật. Người yêu tôi đồng ý! Có thể đó là quyết định tốt nhất cho bản thân tôi, cho tương lai của chúng tôi.
Xuất khẩu lao động Nhật Bản và hành trình yêu xa
Bước chân sang Nhật là cả một thế giới hoàn toàn xa lạ so với tưởng tượng của tôi. Ngoài công việc tôi chả còn có thời gian nghỉ ngơi. Tôi ít gọi điện về cho em hơn. Tôi đã nghĩ tôi phải kiếm thật nhiều tiền để lo cho tương lai của chúng tôi, tôi cũng có sĩ diện của một thằng đàn ông! Và rồi tôi đã đánh mất em như thế!
Thay bằng những cuộc gọi hỏi thăm, thay bằng những tin nhắn nhớ nhung thì tôi lại gửi em sự lạnh lùng, vô cảm.
Thay vì những lời chúc vào ngày sinh nhật em, tôi gửi cho em món quà cao cấp vô nghĩa.
Thay vì những lời động viên em, thấu hiểu sự thiếu thốn tình cảm của em khi yêu xa, tôi nổi giận mỗi khi em nhõng nhẽo,…
Tôi cũng không thể hiểu được từ một đứa con trai sống tình cảm tôi đã trở thành người vô cảm đến mức nào.
Rồi ngày đó cũng đã đến, sau 1 năm đi Nhật, tôi giờ đây đã thay đổi, tôi có tiền và …. MẤT người tôi yêu. Một buổi tối mùa đông, em gọi điện thoại sau bao ngày giận dỗi, em nói em chán tôi, em nói em chán sự ích kỷ, vô tình của tôi. Em muốn chia tay tôi. Nói xong e tắt máy và hơn một tháng nay tôi đã không còn liên lạc được với em.
Thế là tôi mất em thật rồi. Tôi tự hỏi chính mình vì sao tôi lại sang Nhật? Tôi sang Nhật là vì ai? Vì cái gì?
Đã quá muộn để sửa chữa lỗi lầm, tôi không chỉ đánh mất người yêu mà còn đánh mất cả bản thân của mình. Lời cảnh báo cho những anh em yêu xa, đừng như tôi để rồi đánh mất tương lai!