Viết cho những trái tim đã từng tổn thương…

Bất luận em từng yêu ai, từng đau khổ, từng tổn thương đến đâu. Bất luận người đàn ông trước đã khiến em mệt mỏi và sợ hãi tình yêu đến nhường nào. Rồi cũng sẽ có người xuất hiện, sưởi ấm trái tim băng giá bấy lâu, dần khiến em tin tưởng và nắm lấy tay em, dắt em đi tiếp chặng đường em còn bỏ dở. Việc em cần làm, chỉ là mở lòng mình đón nhận, trao đi sự chân thành và nhận lại yêu thương.

Người ta vẫn bảo yêu là thương, là nhớ, là chờ, là đợi. Yêu cũng là đem trái tim đặt lên tay người khác để rồi đến khi bị bóp nghẹt chỉ còn lại chút ít sinh khí vẫn cứ mơ hồ cố chấp bám trụ trong hàng tá đau thương tủi hờn. Ngày ấy, người ta hứa hẹn, người ta thề sống chết bên em không rời, dám chắc rằng em sẽ về làm dâu, làm vợ, làm mẹ các con người ta. Khi ấy, em thà đặt hết tâm can lên người ta cũng không chịu nghi ngờ lấy một chút. Người ta vẫn bảo lời hứa gió bay, mật ngọt thì chết ruồi. Em làm sao cứ mãi tin để rồi đau khổ.

Ngày ấy chia tay, ngày mà người bước đi cùng người mới, tim em đau, đau như dao cắt, đau như có hàng ngàn cây kim đâm vào tim đến rỉ máu. Em đau, em buồn, em mệt mỏi, em bỏ bữa, em khóc ròng, em thà để đầu tóc rối bù, như người mất hồn chứ chẳng chịu mỉm cười lên một chút. Em tổn thương, em đau khổ, lúc ấy em có một chút nào động lòng bởi những người quan tâm em, có nghĩ một chút nào đến ánh mắt buồn của mọi người mỗi khi thấy em ủ rũ?

Thời gian có thể phai mờ tất cả, nhưng không ai biết chắc thời gian đó là bao lâu, bao lâu để em có thể quên đi người đã làm em đau đến thế, bao lâu để quên đi hình bóng người mà em hằng ngày nũng nịu, cau có bày trò con nít? Bao lâu để quên đi được người em đã dành hết tâm can để quan tâm săn sóc từng ngày, nhắc nhở từng miếng ăn giấc ngủ? Bao lâu để mờ đi những lời tổn thương người dành cho em, bao lâu để phai đi cái cảnh em thấy họ tay trong tay với người khác chẳng phải em? Rất lâu, rất rất lâu mà không ai đoán được đó là chừng nào thời gian.

Từ ngày chẳng còn thành đôi thành cặp, chắc chắn một điều là em chẳng còn tâm tư để đặt lên ai nữa rồi. Từ ngày phải xa nhau, em sống khép mình, chẳng để tâm đến bất cứ chàng trai nào khác, em mất lòng tin, em sợ hãi. Em sợ cái cảm giác khi mình đã tin tưởng người ta, đã đem sự chân thành đặt nơi họ, lại một lần nữa họ rời xa, họ mang đi hết chút cảm xúc mơ hồ còn lại nơi em? Thế rồi bao người đến bên em, quan tâm lo lắng chăm sóc cho em, em đều bỏ mặc, đều đẩy họ ra xa, đều vì nghĩ cho họ mà chẳng thể tiến thêm một bước để nhận lại yêu thương.

Cô gái ngốc của tôi, sao em vẫn đơn thuần đến dại khờ quá vậy? Em nghĩ cho người ta, sợ họ tổn thương, sợ em không đủ yêu thương rồi làm họ buồn lòng. Em sợ em làm họ đau, rồi sao em không nghĩ cho bản thân mình một chút? Mở lòng đón nhận những thứ tốt đẹp hơn. Điều gì đó mất đi cũng là mở ra cơ hội cho những điều tốt đẹp hơn đến với em.

Là em sợ họ tổn thương, sao em không sợ mình cô độc? Đừng bao biện rằng em quen rồi khi mỗi lúc buồn em vẫn chùm chăn bó gối ngồi khóc hết nước mắt cho những thứ xưa cũ và rồi vẫn ước có một bờ vai để dựa vào. Đừng bao biện rằng em mạnh mẽ khi cố xù lông nhím lên nhưng trong lòng đã mềm nhũn chẳng còn chút phản kháng thậm chí với những chuyện nhỏ nhặt xung quanh. Cũng đừng bao biện rằng em không sợ cô đơn khi mỗi lần nhìn thấy những cặp tình nhân nắm tay nhau trên phố trong lòng lại chùng xuống.

Có phút giây nào em ngồi suy nghĩ xem ấy là em sợ người quan tâm yêu thương em phải đau lòng hay là chút ích kỉ của bản thân. Họ quan tâm săn sóc, có lúc em cũng rất cảm động, nhưng em chỉ muốn nói câu ” anh rất tốt nhưng em rất tiếc”. Tiếc là vì sao? Vì họ không thương em? Cái này chắc chắn là không phải đúng không em.Tình cảm họ dành cho em em hiểu rất rõ, cớ sao động lòng mà vẫn khước từ.

Đôi khi là muốn người ta đi tìm người khác nhưng lại không can tâm đánh mất họ, đây lại là vì sao nữa? Vì em cũng để tâm đến họ. Chẳng có ai hằng ngày quan tâm lo lắng cho em mà lại không mong muốn nhận lại một chút tình cảm ở em. Hãy thử mở lòng ra, ai thương em, em là người hiểu rõ nhất, cho họ một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội đi em. Người đến rồi cớ sao ta còn hắt hủi.

Em yếu đuối bao nhiêu, em con nít thế nào, em vô tâm đến đâu cũng vẫn có người cần em, tại sao vẫn cứ hoài cố chấp không buông cái quá khứ đau khổ ấy vậy. Em có từng một lần nghĩ đến, họ cũng đã từng như em, từng quan tâm chăm sóc một người vô tâm mà vẫn cố chấp không buông? Em có từng một lần nghĩ đến cái cách họ nỗ lực để dành được một chút quan tâm từ em giống cách em đã từng để níu một người sắp rời bỏ em? Họ đến để lau từng vết xước nơi trái tim em, nâng niu em, che chở cho em, quan tâm từng miếng ăn giấc ngủ của em, em có từng nghĩ đến?

Chắc rằng họ cũng đã từng đánh mất yêu thương, họ dám mở lòng để ở cạnh em, sẵn lòng mang chút hơi ấm còn lại để làm trái tim em bớt lạnh giá, sẵn sàng nắm tay em đi tiếp chặng đường em còn bỏ dở cớ sao em còn do dự. Đừng đắn đo suy nghĩ nhiều, bớt nghĩ những chuyện quẩn quanh lại, chỉ cần mở lòng ra và trao đi sự chân thành, em sẽ nhận lại nhiều hơn thế. Cho mình một cơ hội được yêu, được thương, được mong, được nhớ, được chờ, nghe em?

Thiên Di/Guu.vn