Việt Kiều gây tranh cãi gay gắt với quan điểm: “ Qua đây rồi, đừng chơi với người Việt”
Trước khi lên đường du học, tôi có nhận được một lời khuyên rằng: “Nếu sang đó, đừng chơi với người Việt”!
Thú thực, lúc bấy giờ tôi thấy rất khó hiểu với lời khuyên đó. Tôi đã từng nghĩ đến sự cô đơn và khó hòa nhập nơi đất khách. Và đương nhiên, tôi nghĩ một vài người bạn Việt Nam sẽ là chỗ bấu víu đáng quý cho tôi ở một nơi xa lạ.
Tuy nhiên, tôi đã nhầm. Những cá thể lẻ loi ở một môi trường lạ, càng quy tụ với nhau thì càng khiến cá thể đó bị cô lập, cô lập trong môi trường mà đáng lẽ ra họ phải hòa nhập.
Thay vì trải nghiệm “lại” những văn hóa bản địa trên đất khách, tôi lựa chọn tìm hiểu những nền văn hóa khác nhau mà ở Việt Nam, tôi không có được những cơ hội đó.
Lựa chọn những người bạn đến từ những đất nước như Ấn Độ, Pakistan, Bangladesh… tôi hòa mình vào cuộc sống ở đất nước của họ. Khi chơi với anh bạn người Ấn Độ, tôi được dùng tay để bốc thức ăn, được anh ta giải thích cho tại sao họ phải làm như thế… Khi chơi với những người bạn Đông Âu, tôi được biết đến những tập tục, nghi lễ, kiêng kị của những tôn giáo mà họ tôn sùng.
Có thể nhiều bạn sẽ bảo tôi “rườm rà” bởi những kiến thức đó có thể thâu nạp qua sách vở, internet. Điều đó không sai. Sách vở có thể dạy ta mọi điều nhưng không thể cho bạn những trải nghiệm thực tế. Vừa được trải nghiệm, vừa thâu nạp kiến thức, lại vừa có những kỉ niệm đáng nhớ với những người bạn ở năm châu. Đó chẳng phải quá tuyệt vời hay sao?
Không những tôi được học kiến thức chuyên ngành mà trong thời gian ở Châu Âu tôi còn được tiếp thu các nền văn hóa trên khắp thế giới từ chính những người “thầy” đồng trang lứa với mình.
Thứ hai, nếu thường xuyên tiếp xúc với người Việt ở nơi đất khách, trình độ ngoại ngữ của bạn sẽ giảm đáng kể.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, có đi, tôi mới thấy nhiều điều “ngược đời”. Có thể hầu hết người Việt mình sẽ quan niệm rằng “cứ tống chúng nó sang nước ngoài là tiếng Anh tự khắc như gió”. Nhưng đó chỉ là điều kiện cần chứ chưa phải điều kiện đủ.
Ở nước ngoài, tôi nhận ra rằng trình độ tiếng Anh của nhiều người Việt Nam hoặc Trung Quốc ngày một kém đi. Bởi những người đó, họ chỉ giới hạn tiếp xúc với những người trong nhóm (đồng hương) mà không chủ động giao tiếp với những người nước ngoài. Nên ngày càng “dốt” tiếng cũng là chuyện dễ gặp.
Đương nhiên, để không phí hoài những thứ mà tôi đã chuẩn bị cho tương lai nơi xứ người cũng như không phí hoài cơ hội để học nhiều thứ tiếng khác một cách miễn phí, tôi lựa chọn không chơi với người Việt.
Và kết quả là sau hơn một năm tại Châu Âu, không những trình độ tiếng Anh của tôi đã tăng đáng kể mà tôi đã được học thêm tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha giao tiếp từ những người đồng nghiệp và những người bạn của mình.
Vậy nên, nếu các bạn có ý định sang nước ngoài làm việc, định cư hay đi du học hoặc người thân có người (đã, đang hoặc sẽ) đi du học và đi làm tại nước ngoài hãy tự khuyên mình và khuyên người thân của bạn rằng “nếu muốn tiến bộ, đừng chơi với người Việt”.
* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả
(Tổng hợp)