Yêu sai, chỉ xin giữ lại chút tình
Chị đã chọn sai thì chọn lại, yêu sai thì yêu lại. Chặng đời cũ, nên chôn chặt để tình đẹp mà mình cũng đẹp, bởi chữ bao dung. Chị quyết định bán nhà, đưa con đi nơi khác, để làm lại cuộc đời mình, cho con.
Một lần, duyên phận đẩy chị yêu người lớn hơn mình những một con giáp. Chị có đủ đầy mọi thứ, từ những chuyến du lịch xa xỉ, những cuộc mua sắm và cả một căn nhà riêng. Mặc gia đình cấm cản, can ngăn, chị kệ. Hạnh phúc và tình yêu đó do chính chị cảm nhận và lựa chọn. Chị cũng không chắc đó là cái tình đúng nghĩa.
Người đàn ông phong độ, thành đạt cho chị cảm giác hạnh phúc khi được ở bên cạnh. Hiển nhiên, một người đàn ông như thế chẳng thể độc thân. Ông có vợ, có con và cả một cơ ngơi đồ sộ. Bản lĩnh đàn ông thành đạt, đôi khi được nhìn qua những vụng trộm bên ngoài. Bằng cách này hay cách khác, người đàn ông ấy gói ghém những dan díu, tin rằng sẽ giữ được bí mật, nên mới phởn phơ bên cạnh người tình.
Nhiều lần, ông ta nói với chị: “Anh và vợ chẳng còn chút tình cảm nào. Sống với nhau chỉ là trách nhiệm, con cái. Tình yêu thực sự của anh chỉ có em”. Chị tin và an phận sống cuộc đời không danh phận. Ngày tháng trôi, yêu đương lên đến đỉnh điểm, chị quyết định sẽ sinh con. Trong quyết định của chị còn có ý nghĩ: “Lúc nào đó, anh ấy không còn yêu mình nữa, mình vẫn còn đứa con để thủ thỉ”. Thế nhưng, mỗi lần chị đề cập đến chuyện sinh con, ông ta đều gạt ngang; cho đến ngày chị thông báo “thai đã hơn bốn tháng”, ông ta trợn trừng mắt, phản ứng quyết liệt. Nhưng nhan sắc mặn mà của chị đã thắng. Một gia đình lén lút khai sinh.
Ngày chị sinh, người chồng hờ không vào bệnh viện, vì cả cái bệnh viện tỉnh ấy, từ bác sĩ đến lãnh đạo, ai mà chẳng biết ông. Ông chỉ có thể thuê người đỡ đần và chăm sóc chị. Giường bên đây, chị oằn mình đau đớn sau chuyến vượt cạn, cố ngồi dậy uống nước trong khi bà giúp việc đang loay hoay thay tã cho con. Nhìn giường bên kia, chồng người đỡ vợ ngồi, đút từng miếng cháo. Chị quay đi, cố giấu nước mắt tủi hờn, ráng nghĩ ra lý do thanh minh với giường bên về tình cảnh của mình: “Ba nó đi công tác nước ngoài, về không kịp”.
Từng ngày qua, chị hạnh phúc ngắm nhìn con lớn lên, nhưng cũng chạnh lòng khi những dịp lễ, tết… dần vắng mặt “chồng”. Chị ước một gia đình đầm ấm. Chị bắt đầu ghen tuông, khát khao một danh phận, để con mình không phải cúi mặt với đời. Chị muốn công khai mọi thứ, muốn người đàn ông ấy là của mình. Chị trở thành “gấu mẹ” trong mắt ông ta. Cứ thế cho đến khi chị nhận được tin nhắn: “Mình nên chấm dứt ở đây. Gia đình, con cái anh đều có. Anh chỉ thiếu một cô gái trẻ đẹp bên cạnh, biết an ủi khi anh mệt mỏi, như em ngày trước. Anh cũng làm tròn trách nhiệm làm cha. Anh sẽ để lại một ít tài sản cho con. Vài hôm nữa sẽ có công chứng viên xuống nhà”. Sau tin nhắn, ông ấy biệt tăm, điện thoại không liên lạc được.
Chị như người bước hụt, tìm mọi cách để níu kéo. Tận trong thâm tâm, chị vẫn còn yêu, còn thương, nhưng biết sự nghiệp ông ấy đang phát triển, bên cạnh người đàn bà khác, chị không cam tâm. Chị nghĩ, giờ mà đưa đơn lên cơ quan nơi ông ấy làm việc thì tất cả sự nghiệp của ông ta sẽ đổ vỡ. Nhưng nhìn đứa con mang nét mặt của ông ấy, đang bập bẹ những tiếng đầu đời, lòng chị quặn thắt…
Tình yêu đến với đàn bà thật dễ, bởi những quan tâm, tình cảm gối chăn và ước mơ cùng nhau đi qua năm tháng. Bỗng một ngày, người ta bỏ đi, chị bơ vơ ôm con mà nhớ. Nỗi nhớ da diết làm người càng yêu càng thêm oán hận. Nhưng giờ mà đạp đổ tình yêu của mình, chỉ bởi nó không như ý, mình có hèn quá không? Chị vật vã đấu tranh với những suy nghĩ hỗn loạn của chính mình, giữa đau trong yêu và hạnh phúc lúc yêu…
Chị nghĩ, mình đã yêu sai. Sai ở đây không phải chị là người thứ ba hoặc một thứ tình dan díu, bởi vì tình đến chẳng chừa một ai, chẳng bỏ qua hoàn cảnh nào, khi lý trí chưa kịp hoặc không muốn nhận ra lẽ đúng. Mà cái sai, chị còn quá non nớt để hiểu về yêu. Yêu là phải tha thứ, bao dung, hy sinh và chấp nhận cái mình đã lựa chọn. Có biết bao cuộc tình, người đàn bà tìm cách bỏ ra đi trước, đàn ông có bao giờ nghĩ đến chuyện tố cáo hay đạp đổ đâu. Hành trình bình đẳng giữa phụ nữ và đàn ông vẫn đang sôi nổi ngoài kia, vì vậy, mình không thể nghĩ là mình thiệt gì cả.
Bao nhiêu năm qua, chị đã có một đoạn tình. Đó là thứ vô giá. Chị đã có cái quan trọng nhất – con của chị. Chị đã chọn sai thì chọn lại, yêu sai thì yêu lại. Chặng đời cũ, nên chôn chặt để tình đẹp mà mình cũng đẹp, bởi chữ bao dung. Chị quyết định bán nhà, đưa con đi nơi khác, để làm lại cuộc đời mình, cho con.
Theo Phạm Minh Hiền/Phunuonline