Yêu thì đơn giản, sống với nhau cả đời mới khó…

Hạnh phúc gia đình có được bền lâu hay không, không chỉ ở tình yêu, mà còn là sự tôn trọng đối phương. Yêu thì đơn giản lắm, sống với nhau cả đời mới khó và tiền là quan trọng… Em yêu một người đàn ông khác, em cũng dấu đi mối quan hệ đó như trước đây anh từng làm… Anh biết hết, nhưng anh im lặng… anh và em không còn những cái ôm như trước, anh lạnh và em cũng lạnh, em vẫn vậy, đối với anh em luôn như vậy, vẫn là người vợ, người mẹ hoàn hảo nhất vì em cũng từng làm như vậy khi anh đi lạc lối giữa cám dỗ cuộc đời…

Họ yêu nhau từ khi còn là sinh viên năm nhất, yêu nhau được gần một năm, họ “khăn gói” chuyển về một nhà sống như vợ chồng (sống thử). Cuộc sống “cơm áo gạo tiền” bắt đầu với họ, khó khăn chồng chất khó khăn, thời gian đầu họ còn say đắm bên nhau, thời gian trôi qua, cái đòi quyền tuổi trẻ, quyền thanh xuân trỗi dậy ở người đàn ông, anh chơi bời, cặp kè với bao cô gái khác.

Người con gái, em vẫn một lòng sắc son, vun vén cuộc sống gia đình “hờ” như một gia đình thật sự. Em đau khổ, em khóc vì thương cho bản thân em, đáng lẽ tuổi của em đang được hưởng những thú vui, những thứ mà cô gái tuồi 20 còn vương vấn. em hận nhưng em yêu nhiều anh quá…

Người đàn ông đó cũng yêu em nhiều như em yêu anh ấy, nhưng vì cái tuổi trẻ háo thắng mà anh cứ tiếp tục hết sai lầm này đến sai lầm khác, còn em, em vẫn cứ chờ đợi, cứ mong ngóng từng đêm, cứ ghen tuông trong thầm lặng…

8 năm…

Cuộc sống đó cứ tiếp tục trong 8 năm trời dài đằng đẵng, em cũng quên dần cái định nghĩa “Tuổi thanh xuân”… em không bỡ ngỡ khi lo toan cuộc sống hằng ngày, em vẫn vậy, vẫn là người co gái âm thầm chịu đựng…

8 năm…

Ngày em mong đợi rồi cùng đến, em theo anh về nhà, em chính thức được ghi tên “vợ” “con dâu” danh chính ngôn thuận trong cuốn hộ khẩu nhà anh.

Anh vẫn vậy, nhưng anh đã kiếm ra tiền, kiếm nhiều tiền… nhưng anh vẫn vậy, thói quen hay sở thích cặp kè bấy lâu vẫn vậy, anh che dấu với em những lần vào nhà nghỉ với cô A cô B, café với cô C hay rượu chè bia bọt với cô D nhưng em cũng biết hết, Em lặng lẽ, vì em đã quen hay em đã chai sần những vứt thương mà bao lâu anh dành tặng.

Nước mắt rồi cũng cạn khi anh và em đón cô con gái nhỏ xinh xắn đầu lòng. Anh quan tâm đến gia đình nhiều hơn, anh giảm “tần số” cặp kè với cô A cô B cô C nhưng vẫn lưu luyến cô D hay cô F nào đó.

Em đã không còn im lặng, không thể im lặng, vì em muốn anh trở thành người bố được con gái chúng ta tôn trọng,.. muốn con coi anh là tượng đài sống thay vì nó cứ hờn trách khi anh đi đêm mãi không về.

Anh thay đổi, anh từ bỏ thành phố lớn, anh đưa em và con về quê sống cuộc sống an nhàn, không có bon chen, không có xô đẩy của những cạm bẫy xã hội “tám phương tứ hướng”. Anh không thể kiếm được nhiều tiền nữa, nhưng em lại có công việc ổn định, thu nhập cao hơn, cao hơn anh…

Anh biết yêu thương gia đình, anh biết lo cho em, anh yêu thương con cái, thay vì đi hôm đi đêm với cô A cô B, C,D,F anh thức đến sáng để làm việc kiếm tiền. Em lo cho anh, nhưng anh thật sự cần phải làm để lo cho cuộc sống, để đỡ đần em.

Anh đã khác trước nhiều, thay vì những bộ cánh óng ả, những bộ comple nổi bật trước mọi người anh chỉ diện những bộ cánh phổ thông hay đơn thuần là những bộ đồ ngủ. anh khác trước nhiều, mái tóc anh cũng không còn thơm mùi Gel vuốt tóc, không còn vương mùi nước hoa anh yêu thích trước đây. Anh nguyên bản như lần đầu chúng ta gặp mặt. Anh hiểu anh thực sự đã làm bố. anh có con và đã có gia đình của riêng mình.

Em vẫn vậy, vẫn yêu thích công việc của em, em vẫn chăm lo cho gia đình, em yêu thương con hơn tất cả.

Nhưng… Em thay đổi

Em yêu một người đàn ông khác, em cũng dấu đi mối quan hệ đó như trước đây anh từng làm… Anh biết hết, nhưng anh im lặng… anh và em không còn những cái ôm như trước, anh lạnh và em cũng lạnh, em vẫn vậy, đối với anh em luôn như vậy, vẫn là người vợ, người mẹ hoàn hảo nhất vì em cũng từng làm như vậy khi anh đi lạc lối giữa cám dỗ cuộc đời…

Khi những nhung gấm lụa là xa hoa, những thứ bảnh bao, những lời mật ngọt em ngã vào vòng tay người đàn ông khác, em thấy như được bao bọc, được bảo vệ, thay vì sống trong cảnh khó khăn nợ nần anh mang lại…

Anh có nên thay đổi, anh có nên trở lại là người đàn ông bóng bẩy, ngang tàn như trước, nhưng anh lại quen với cuôc sống gia đình rồi. khó khăn lắm anh mới thoát ra nhưng cám dỗ đó. Còn em lại sà vào…

Nếu như anh cứ giữ lấy vẻ hào nhoáng, cứ giữ lấy cái ví dày ngày ấy thì có tốt hơn không? Chỉ cần anh bỏ sở thích cặp kè là mọi thứ đã khác, thay vì chúng ta phải sống trong cảnh khó khăn bần cùng.

Anh im lặng…

Guu