Cô đơn lâu rồi, có thật em đã quen
Hôm nay chưa bao giờ là kết thúc, cũng chưa bao giờ là quá muộn. Mọi thứ có thể bắt đầu từ ngày hôm nay, kể cả tình yêu.
Đã có những đêm trắng như thế, cạn đêm rồi, sao em vẫn thấy lòng buồn, những nỗi buồn xưa cũ… Thời gian, sao chẳng thể xóa nhòa những chuyện đã qua.
Đêm, là khi em dám đối diện với những cảm xúc thật sự của chính mình. Ấn repeat một bài hát và nghe đi nghe lại, bài hát làm sống dậy trong lòng những yêu thương trăn trở. Em vốn là người lo sợ sự đổi thay, vì vậy em luôn cố gắng tạo ra cho mình thứ vỏ bọc bên ngoài an toàn sau tất cả những chuyện đã qua. Chỉ khi đối diện với bóng đêm, em mới được trở về với chính mình.
Anh à, nếu tình yêu thật sự có hạn sử dụng, ta sẽ yêu nhau được bao lâu? Đếm ngày hay đếm tháng, đếm hạnh phúc hay đếm khổ đau, đếm kỷ niệm ngọt ngào hay là những vết thương chi chít? Chẳng phải khi yêu ai cũng mong tình yêu của mình là vĩnh cửu hay sao. Thế nhưng, kỳ thực tình cảm của con người sớm chiều sâu nặng, nhưng cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Ngày hôm nay có thể sống chết không xa rời, ngày mai bất chợt chẳng còn tha thiết gì nhau?
Em, chẳng bao giờ em để nước mắt tự nhiên tuôn chảy khi đang ở đám đông hoặc khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt một ai đó. Chỉ đến khi một mình, bao nhiêu tủi hờn cứ thế ướt đẫm giấc mơ em…
Em, thường nói rằng em đã quá quen với việc có cô đơn là bạn, nhưng… em có chắc là mình không buồn?
Em, cứ tỉ mẩn góp nhặt yêu thương rồi trao cho kẻ khác mà không cần nhận lại. Rồi người ta âm thầm làm tổn thương em. Cách mà em đối mặt là chấp nhận và rời xa. Không giận dữ, không quát mắng hay thù hận, em bước qua và im lặng.
Chỉ có đêm đen là nơi em trút được nỗi lòng chất chứa của mình.
Em – vì đã mang trên mình một trái tim chi chít những tổn thương, chẳng dễ dàng gì đón nhận những yêu thương khác. Trái tim có thể nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng là sự mạnh mẽ bởi những lo sợ lại bị dối lừa. Em sợ lắm cái cảm giác được quan tâm và chăm sóc của ai đó, để rồi một ngày họ lại rời xa, để mình em đơn độc.
Em, tha thiết được yêu, một tình yêu trọn vẹn như những cô gái khác. Nhưng thời gian trôi đi, cuộc sống ngày càng làm đầy lên hai chữ “nuối tiếc”. Có những thứ khi đã trôi qua rồi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa. Tình yêu, cũng bởi những tổn thương mà chẳng thể đủ đầy. Đến khi nào, em mới có thể đặt xuống cuộc sống cô đơn này để bước tiếp, để có thể yêu sôi nổi, nhiệt thành và tin tưởng như những cô gái tuổi hai mươi?
Kỳ thực tình yêu là một thứ có hạn sử dụng, kể cả có thể đi cạnh nhau trọn đời, nhưng sâu đậm đến mấy cũng sẽ có một ngày thay thế bằng những thứ tình cảm khác. Sợ hãi hay né tránh hiện thực, cũng sẽ phải có ngày em phải chấp nhận sự thật đó. Chỉ cần đừng vì quá tin tưởng để mà chịu tổn thương quá lớn. Chỉ cần em biết dũng cảm bước qua những lần sử dụng đã hết ấy, coi nó như chuyện thường tình, và trưởng thành hơn…
***
————
Nguồn: – songtre.info
– trithuctre