Có sai không khi em cứ mãi không buông bỏ được anh
Có phải em đã sai khi yêu như điên như dại một người mãi không để ý đến em.
Em gặp anh vào ngày mưa Hà Nội, cái ngày mà em vừa thất nghiệp cứ lang thang mọi ngóc ngách chờ buổi chiều tàn. Hôm ấy Hà Nội thật đẹp, lá vàng sẫm màu rơi héo úa nom là tội nghiệp, rũ rượi như chính bản thân em.
Em cứ mãi mê đắm chìm đếm từng chiếc lá đẫm nước mưa, và bỗng em thấy bầu trời như đen đặc, có phải em đã dầm mưa quá nhiều khiến mắt nhòe nhoẹt đi.
Em thấy từng chiếc lá vàng bay lên theo gió, em chơi vơi, lảo đảo và ngã quỵ, lúc tỉnh dậy em mới biết mình đang trong bệnh viện, thứ nước trong veo đang chậm rãi ngấm vào cơ thể khiến em mỏi mệt, em gắng gượng ngồi dậy nhưng bất lực. Hôm ấy anh nhẹ nhàng ngồi cạnh, khẽ nắm lấy tay em và lí nhí câu xin lỗi, em bật cười, chẳng hiểu sao lúc đó em lại cười, bộ dạng anh lúc đó trông còn thảm thê hơn em nhiều.
Hóa ra em bị anh đâm sầm vào người khi đang mải mê ngắm nhìn đám lá khô đã tàn, còn tay lái anh không kịp bẻ hướng bởi nước mưa làm tầm nhìn anh hẹp lại, thế là anh lao thẳng vào người em, hất tung cả đám lá khô bay chờn vờn trong gió. Em chẳng có người thân, cũng chẳng có bạn bè, vì vậy anh ở bên chăm nom em tận tình, chu đáo, nhìn anh bận bịu ngược xuôi, mồ hôi vương vãi chạy dọc xuống cằm, em cảm tưởng như anh chính là gia đình của em vậy. Lúc đó em đau lắm nhưng em vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Cứ ngỡ em sẽ mãi được bao bọc trong vòng tay anh, ngày ngày được anh đút từng muỗng cháo nóng hổi, thổi từng ngụm nước còn chưa nguội. Nhưng rồi em cũng phải trả anh về là chính bản thân anh, trả anh về với bao bận rộn cuộc sống thường ngày.
Hôm em xuất viện anh đã không kịp đến, một lời tạm biệt cũng không, cả cơ hội để em nói lời cảm ơn cũng chẳng có. Anh đã bước ra khỏi cuộc sống của em thật rồi. Tự dưng em thấy buồn ghê gớm, rồi lại bật cười. Ừ nhỉ, anh đã là gì của em đâu, ngay cả tên anh em cũng chưa kịp hỏi, anh chẳng qua chỉ là là tròn bổn phận của một người có lỗi, em có quyền gì mà bắt anh phải đền đáp em cả cuộc đời.
Bạn có biết rằng người bạn yêu thực sự rất bình thường, nhưng chính tình yêu của bạn làm người đó trở nên đặc biệt.
Em uể oải vươn mình sau một thời gian dài dưỡng bệnh, hôm nay em đi phỏng vấn, chui mình ra khỏi vỏ để nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Trông từng người ra vào mà tim em đập liên hồi, lo âu vào căng thẳng. Cuối cùng cũng đến lượt em.
Là giọng nói ấy, giọng nói đã làm em buồn vô cớ, giọng nói đã ân cần ở cạnh em những tháng ngày kia, là anh, không thể nhầm lẫn vào đâu được, chính là anh bằng xương bằng thịt chứ không phải trong giấc mơ, em muốn chạy đến bên anh mà hỏi cho ra nhẽ, tại sao anh lại bỏ đi mà không cho em kịp cảm ơn, tại sao, tại sao.
Tiếng gõ nhẹ trên bàn làm em sực tỉnh, đôi mắt anh nhìn thẳng vào em lạnh lùng, không phải là anh của ngày hôm đó, anh nhắc lại câu hỏi thêm một lần nữa, em giật mình, thu hết can đảm và nói một mạch. Cho tới lúc cánh cửa khép lại em mới hết hoang mang và lo lắng, chẳng nhớ lúc ấy em đã nói những gì nữa.
Ba ngày sau điện thoại em đổ chuông, nhận được tin em chính thức trở thành nhân viên của anh, chẳng biết em nên buồn hay nên vui nữa, chẳng biết khi đối diện với anh, em nên cười hay giả bộ làm ngơ. Chưa bao giờ em thấy khó xử như lúc này. Mà kể ra em cũng lạ, anh còn nợ nần gì em nữa đâu, giữa anh và em cũng còn chuyện gì nữa đâu, tại sao em phải tự mình ngượng ngùng, bối rối.
Anh đi công tác một tuần, em thở phào nhẹ nhõm, bớt đi một tuần phải nhìn thấy anh, bớt đi một tuần em không bị ám ảnh bởi ánh mắt đóng băng của anh. Nhưng em đã nhầm rồi, em nhớ anh da diết, mong mỏi được gặp anh đến nhường nào, em thấy tim mình loạn nhịp, hay giận hờn cáu gắt, có lẽ, em đã yêu anh thật rồi. Em yêu anh lúc nào, chính em cũng không hay biết nữa.
Là mối tình đầu của ai đó thật sự đặc biệt, nhưng làm tình của của họ thì còn tuyệt vời hơn…
Anh trở lại công ty, khuôn mặt đờ đẫn, hình như trán anh đã thêm một nếp nhăn, trông anh mệt mỏi và khổ sở, em lấy cớ công việc để được gần anh nhiều hơn, em muốn ôm chầm lấy anh, trao anh những lời động viên, an ủi, nhưng em đã chết lặng khi chuẩn bị gõ cửa phòng anh.
– Đã bao nhiêu lần rồi, anh xin em, đừng làm khổ nhau nữa, được không em?
Chiếc điện thoại vỡ toang, anh gục ngã, ôm đầu xuống bàn bừa bộn giấy, khuôn mặt anh nhăn nhó, khẽ đưa tay bóp trán. Em tựa mình vào tường, đôi tay run rẩy, đó là chuyện riêng tư của anh, chuyện tình yêu của anh, có tiếng nói nào cho em phán xét.
Anh cùng em đến gặp đối tác vào ngày sau đó, trên đường về, chiếc xe rẽ trái, tấp vào một quán cà phê. Em biết anh đang buồn, có lẽ anh cũng cần có người để sẻ chia, tâm sự. Và em nghĩ, có thể lắm chứ, người đó, có thể là em.
Quán vắng tanh, chỉ có tiếng nhạc du dương đều đặn, anh khẽ cất tiếng thì em vội chặn lại, “em biết, em biết anh định nói gì, em biết chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta. Tình cờ gặp nhau, bắt anh phải chăm sóc cho em, rồi lại tình cờ anh là sếp của em, có lẽ ông trời đã định đoạt tất cả, anh ạ. Cảm ơn anh nhiều lắm, em sẽ gắng hết mình làm việc thật tốt, vì công ty, và vì…” Em lạc giọng, thấy anh nhòe đi trong mắt.
Em xót xa mỗi ngày khi anh cứ gầy gộc đi, đôi mắt trũng sâu đen nhèm vì hàng đêm thức trắng, áp lực công việc, những cuộc cải vã với người yêu dày lên chồng chất, em lặng lẽ đặt lên vai anh sự cảm thông, chia sẽ, lặng lẽ pha vội cho anh tách trà thay vì từng ngụm cà phê đắng ngắt. Bởi em cũng chỉ là một người dưng, một người đi lạc và mắc kẹt trong hình bóng của anh, và em biết sẽ chẳng bao giờ em đi xa hơn được nữa.
Tháng ngày cứ thế trôi qua, một năm em ở cạnh anh, âm thầm khóc khi anh đau đớn, khẽ mĩm cười lúc anh hạnh phúc. Một năm với bao cuộc điện thoại lúc nữa đêm, anh say mèm luôn gọi tên người yêu không ngớt.
Một năm với bao công việc giấy tờ ngổn ngang ngập đầu, em tất bật giải quyết thay anh lúc anh đi công tác. Một năm với bao cơn sốt mê man của anh, em thức trắng gượng nâu cho anh bát cháo, một năm cứ thế trôi qua, đôi lúc em ngẩn ngơ chẳng biết mình là gì của anh nữa, trong mắt anh, có bao giờ em trở nên quan trọng với anh chưa, hả anh.
Rồi ngày mà anh tổ chức đám cưới với cô vợ hay nhõng nhẽo cũng sắp đến, cũng là lúc công ty anh làm ăn như diều gặp gió, em thấy niềm hân hoan trong đôi mắt sáng rực của anh, em thấy nụ cười chứa chan tràn ngập hạnh phúc của anh, em chỉ biết quay lưng đi, và cười ra nước mắt.
Em đặt lên bàn làm việc của anh tấm thiệp đỏ chúc mừng hạnh phúc, kèm theo đó là lá đơn xin nghỉ việc, có lẽ ông trời bắt em phải đền đáp lại anh, nhưng sao ông trời tàn nhẫn quá, lại khiến em trót yêu anh. Cũng như anh, em đi mà không lời từ biệt, chẳng biết anh có buồn, có nhớ em không? Chỉ một lần, chẳng biết em có tồn tại trong ý nghĩ của anh.
Em dạo bước trên con đường cũ, một năm trôi qua nhanh quá, lá vàng lại ngập và gãy rắc giòn giã dưới chân em. Một năm qua có phải anh đến như một giấc mơ, để rồi khi em tỉnh giấc, em lại quay về với thực tại của em ngày xưa cũ. Mưa phảng phất làm ướt mí mắt em, đông này, vẫn chỉ mình em với em.
Theo Thế giới trẻ