Hôm nay, anh đã đánh m ất một người rất thương anh…
Em nghĩ mình không cần một người anh trai khi mình chẳng chung dòng máu. Em cũng nghĩ em chỉ cần ngần ấy thằng bạn thôi đã quá đủ rồi. Em và anh không thể làm tri kỷ đươc… Vậy anh chẳng là gì cả! Hôm nay, là anh đánh mất một người đã rất thương anh rồi…
Anh chọn im lặng và kết thúc! Đó có lẽ là cách tốt nhất cho cả anh và em! Nhưng nếu là em, chắc chắn em sẽ không làm như vậy! Nếu như em rất phiền, nếu như em làm điều đó khiến anh không vui, anh cứ thẳng thắn với em có lẽ sẽ tốt hơn việc im lặng!
Trước khi mình thân thiết em nhớ em đã nói: nếu một ngày anh không muốn nói chuyện nữa, anh không muốn nhìn thấy em nữa anh nhất định phải nói để em biết, anh không được lặng lẽ rời đi như vậy. Anh đã hứa với em rồi. Cuối cùng anh im lặng và đi. Anh chẳng sao cả, anh nghĩ như vậy là tốt nhưng với em đó là tổ n thư ơng, là em lại tự trách mình đã làm gì sai, em có lỗi gì rồi! Anh nói một lời tạm biệt với em và có nhất thiết phải im lặng rồi lặng lẽ như vậy không? Em gh ét sự im lặng. Em ghét kiểu anh nói với người khác chỉ lo em thôi, còn anh thì không sao! Em ghét anh nói với người khác anh cảm thấy có lỗi với em rất nhiều…
Em từng nghĩ sẽ trả hết cho anh tất cả những gì anh đã làm. Đó là cách để em làm ti m mình an yên nhất, cách tốt nhất để em có thể bình thường với anh. Nhưng anh nói em cố chấp. Anh đi nói với một người chẳng trải qua những gì em đang phải chịu, rằng em CỐ CHẤP! Điều đó làm em thấy mình thật chẳng ra gì cả. Ngần ấy năm, em muốn trả lại những quan tâm, yêu thương cho anh nên có ra đi em cũng sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nếu điều đó làm anh mệt mỏi, phiền phức em sẽ không làm nữa…
Hôm nay, em đã xóa hết tin nhắn của bọn mình, xóa ảnh nữa rồi. Em cũng không để hình mình làm màn hình điện thoại nữa… Em đã xóa hết rồi anh ạ. Chỉ là không biết lúc nào em mới xóa được hình ảnh của anh trong trí nhớ của em…
Có mỗi việc xóa facebook, zalo của anh… thôi mà em không biết phải làm như thế nào. Đúng ra em đã không thể vượt qua được bản ngã chính mình. Chỉ cần làm như vậy là em sẽ không lục tìm anh mỗi sáng thức dậy, em không cần phải chờ anh sáng đèn rồi mới dám đi ngủ. Làm như vậy là mình còn liên quan đến nhau nữa, em cũng không còn thấy anh vẫn online ở đó nữa. Nhưng em sợ. Sợ việc không thấy anh nữa, s ợ anh có chuyện, em nghĩ cứ để như vậy, anh vẫn online là anh vẫn còn ở đó, anh vẫn ổn… Em cứ d ằng x é mãi, cuối cùng em đã tự khóa chính mình. Như vậy thật sự tốt hơn nhiều…