Là đau nhưng vẫn cố chấp yêu thương…
Có thứ tình yêu, mà không dám bày tỏ, không có tư cách ghen, càng không thể nào giận dỗi. Bao nhiêu lời muốn nói, cũng đành ôm hết vào mình. Thì ra, đơn phương ai đó, là loại cảm giác lạc lõng, đau lòng đến thế sao?
Có thứ tình yêu, mà không dám bày tỏ, không có tư cách ghen, càng không thể nào giận dỗi. Bao nhiêu lời muốn nói, cũng đành ôm hết vào mình. Thì ra, đơn phương ai đó, là loại cảm giác lạc lõng, đau lòng đến thế sao?
Ừ thì, yêu một người, đôi khi là vậy đấy, cũng chỉ là chuyện của bản thân mình. Không dám nói ra, không thể yêu thương, cũng không thể ở bên cạnh, sợ tình yêu của mình sẽ trở thành gánh nặng, sợ tình yêu của mình không phải là thứ mà họ mong muốn, sợ cảm giác của mình không giống với cảm giác của người đó, sợ nói ra rồi…ngay cả nhìn thấy nhau cũng chẳng thể nào nữa. Vậy nên, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên đời, nhìn người ấy và trong lòng thầm nói,”Yêu, yêu nhiều đến thế nào, có biết không?”.
Giữa chốn hồng trần nhân gian vô định này, có nhiều lúc, chúng ta không ít lần đã cố chấp theo đuổi hư không. Những thứ mà ta nghĩ là tốt đẹp, thứ tình yêu mà ta nghĩ là vĩnh hằng, gặp được một người, chỉ biết yêu hết mình, không quan trọng gia cảnh, công việc, tương lai, không quan tâm ngày sau có thế nào, về đâu…đôi lúc yêu nhau rất nhiều, cứ ngỡ là cả muôn đời, cứ ngỡ là khắc cốt ghi tâm, cho đến một ngày bỗng chốc chợt nhận ra tất thảy cũng chỉ là mưa gió thoảng qua. Cứ cố gắng tranh đấu, cố gắng níu giữ, mang tình yêu của mình đi dành hết cho người, để rồi sau đó đổi lại được gì ngoài những tổn thương.
“Trong cuộc đời, có một số việc, cho dù có cố gắng mức nào cũng sẽ không có kết quả. Tình cảm miễn cưỡng chẳng qua cũng chỉ là vở kịch đơn phương, đã biết là không thể thì tốt nhất là nên buông bỏ.”
Những điều đó, tất cả em đều hiểu. Em hiểu, có những thứ vốn dĩ không thuộc về mình, ấy vậy mà bản thân lại không nguyện ý đặt thứ tình cảm đơn phương mù quáng đó xuống. Dẫu là đau nhưng vẫn cứ liều mạng nắm chặt, dẫu là sai nhưng vẫn cứ cố chấp yêu thương, vẫn cứ trầm luân day dứt qua năm năm tháng tháng, vẫn cứ cố chấp chôn chặt mãi trong tim một bóng hình, để rồi tự mình hạnh phúc, tự mình vui vẻ, cũng tự mình bi ai.
Tình yêu đối với một số người là vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, đã khiến cả cuộc đời của mình thay đổi. Chúng ta yêu họ, bất chấp tất cả, chỉ cần được ở gần bên. Tình yêu năm tháng đó, nào có nghĩ đến một ngày phải rời xa nhau? Điên cuồng là vậy, như giông bão ùa vào…nhưng rồi sau đó, người tổn thương người, người xa người, chúng ta nào biết vì sao?
Cố nhân có nói “Kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu mới đổi lại một lần lướt qua, mà năm trăm lần gặp thoáng qua mới đổi lại kiếp này được một lần gặp mặt.” Vậy nên, có thể gặp được một người như anh thật không dễ dàng chút nào, buông bỏ rồi sẽ thấy rất tiếc nuối và đớn đau.Tuy em biết, anh rồi cuối cùng cũng sẽ rời đi, sẽ nhẫn tâm mà bỏ lại mình em đơn côi giữa những cơn bão lòng, thế nhưng em vẫn cam tâm thản nhiên đón nhận mất mát đó!Sẽ không hối hận, sẽ không luyến tiếc.
Bởi vì, anh là tất cả của em, ngoài anh ra em không cần gì nữa!
Là yêu, là rất yêu…nhưng đôi lúc thứ tình yêu đó chỉ có thể là sự bất lực ở trong lòng. Xót xa thì nhiều, tâm sự thì cũng nhiều…nhưng nếu như biết rõ chẳng thể nào thành, thì thà là cả hai ta cứ im lặng như thế, giả vờ không quen biết nhau, giả vờ như không có gì…người giả vờ vô tư, em giả vờ vô tâm, cứ thế chúng ta sẽ vô tình lướt ngang qua đời nhau như đã hoàn thành một cách trọn vẹn vai diễn của mình.
Thế nên có những lúc cho dù yêu đến mấy, cũng không thể nào cố chấp đuổi theo nữa. Đã từng thử, đã từng yêu hết mình, đã từng tồn tại trong đời nhau, cũng đã đủ rồi. Vậy thôi, hãy cứ dùng những tháng năm tươi đẹp trước đó để nhung nhớ cả đời người và cầu chúc cho anh luôn luôn được vui vẻ, luôn luôn được hạnh phúc, dù bất cứ nơi đâu, dù bất cứ nơi nào, an yên đi bên cạnh cô ấy đến mãi mãi về sau…
Vào một ngày nào đó…
Một ngày nào đó, anh sẽ nắm tay cô gái ấy đi về phía thánh đường tôn nghiêm.
Một ngày nào đó, em nhận ra mình không thể tiếp tục lừa dối bản thân để có thể mạnh mẽ, bước đi trên con đường này
Một ngày nào đó, em sẽ buông tay, còn anh trở thành một hồi ức không thể lãng quên.
Một ngày nào đó, thế giới của em chỉ còn lại một màn mưa.
Chúng ta nào có ai muốn chọn cô đơn. Vậy mà hóa ra rồi cũng sẽ đến một ngày… em lựa chọn độc bước giữa màn mưa, cũng không muốn cùng anh đi qua những ngày nắng.
Mặt trời mỗi ngày đều vẫn sẽ lên, chúng ta vẫn sẽ sống, bước ra khỏi nhà và hoà vào cuộc đời. Tình yêu ấy, có lẽ đôi lúc cũng chỉ có thể chôn vùi theo năm tháng. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, trái đất vẫn cứ thế mà xoay tròn. Và đôi lúc, người yêu người, nhưng mãi mãi cũng chỉ có thể là người dưng…
“Trái tim em, vẫn còn mãi ở nơi ấy, nhưng em lại không thể bước qua, bước đến bên anh. Chỉ có thể lặng lẽ ngồi đây, ngắm nhìn những huyễn cảnh xa xôi, một đời…”