Mấy ai thương nhau được đến cuối đời?

Ngày người đi hôm ấy trời vẫn nắng, mây vẫn xanh, duy chỉ lòng ta đổ mưa. Tháng năm về sau như ai kéo mà dài ra thêm…

Đã từng có thời gian chúng ta chật vật tìm nhau, người và ta, khó nhọc, đau đớn giữa trăm bề cuộc sống. Bởi lẽ thế nên ta nghĩ rằng không chỉ ta mà cả người đều đã học cách trân trọng tình yêu của mình ngần ấy năm kiếm tìm. Sau khoảng thời gian hạnh phúc, bẵng một cái người quên luôn ta, bỏ lại kỉ niệm mà người bảo suốt đời cất trong tim, nay chỉ vỏn vẹn hai chữ ” Xin Lỗi “. Ta lấy quyền gì mà trách, ta cười, ta bảo ta giữ lại quá khứ ấy cho mình. Người nhìn ta, người cũng cười mà thấy nước mắt chảy hai hàng ngang xuống mắt. Vậy mà người vẫn nhẫn tâm mà đi.

Tháng năm về sau như ai kéo mà dài ra thêm, như đợi ai mà cứ đằng đẳng rộng ra,…

Đi qua năm tháng cũ kỉ ấy, nay là lớp bụi dày lên kỉ niệm của chúng ta. Một ngày, ta biết người yên vui,tự nhiên lòng lại nổi bão, tự nhiên ta nhớ người, nhớ đến kì lạ, nhớ đến tận sâu tâm can…

Ngày người đi ta chỉ biết cười mà chẳng thể nói nổi một tiếng kêu người đừng đi. Chuỗi ngày về sau, người biết ta sống thế nào không? Người biết ta làm gì để quên người mình từng yêu-rất-sâu-đậm thế nào không? Những tháng ngày ấy giá như người biết ta nhớ người, ta thèm người nhường nào.

Có một tối nhớ người,ta lật lại những tấm hình xưa,người có ta có,chúng ta hạnh phúc đến nhường nào, ta bất giác xem lại những tin nhắn cũ. Ta thấy mảng hồi ức của mình hiện lên trên màn hình điện thoại, vui có,buồn có,giận hờn có,nhõng nhẽo có. Vậy mà tự nhiên nước mắt rơi ra, tự nhiên ta nhớ người,ta nhớ thanh xuân của chúng ta, nay là mớ xúc cảm gói gọn ta giữ cho riêng mình.

Ta đưa người niềm vui, giữ hộ người nỗi buồn, từ nay an nhiên mà sống, người thương!

Nhưng rồi đi qua những đêm khó ngủ ây, những ngày chật vật tìm bình yên ấy, những ngày không người ta chợt nhận ra, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta vẫn phải sống mà tiếp tục cuộc đời mình.Bởi lẽ sẽ được gì khi ta dừng lại mà nhớ thương một người mà không thương mình, đó có phải là hoang phí không? Mai này ta không khóc, không còn nhớ người nữa, đôi khi thế sẽ tốt hơn.

Không người, những buổi sáng cứ chậm rãi trôi qua,bàn tay ta không còn vội vã mà tìm nhau, dưng dửng, xuề xoà mà tư mình ôm lấy mình. Người ta đi nhủ lòng mình vẫn phải sống, dù có thế nào.

Mình xa nhau, ta sẽ học cách sống với cô đơn, những lời hẹn hứa thôi trông chờ, để hoá màu nát nhàu. Ngày mai ta vẫn sẽ sống mặc người đi,mặc lòng ta đớn đau thế nào. Mai đến, ta phải học cách chấp nhận những gì đã qua, có những người yêu nhau lâu đến mấy thì khi hết duyên cũng đành buông bỏ huống chi những người dưng quá đỗi tầm thường như mình.

Hết yêu, níu kéo mấy cũng thừa, hết duyên nước mắt nhiều đến đâu cũng dư. Ngày mai người, ta đều phải sống,mặc đời thế nào, mặc nỗi đau có dài đến đâu. Người dưng với nhau mấy ai giữ được câu thề, mấy ai thương nhau được đến cuối đời…

Rồi thì thời gian cũng qua, ta cũng thôi chờ người, không còn thức khuya hay tự làm mình thương tổn. Ta mặc nhiên ôm mình đi qua nhớ mong, không hy vọng ai về ai đến,ta học cách thương mình nhiều hơn sau bao đổ vỡ ấy. Bẵng đi,ta quên người,quên thật rồi, ấy vậy, có một sáng mùa đông gặp người trên con phố từng-là-kỉ-niệm-chúng-ta, vẫn là người đứng cuối đường ấy, vẫn là ta, chỉ là xuân xanh chúng ta không còn nữa, người cười, ta cũng cười, chào người ” Người dưng ta từng thương “.

Guu.vn