Nhớ một người không bao giờ thuộc về mình…

Nếu như… Một phút giây nào đó… Anh thích em! Nơi lần đầu tiên ta gặp nhau đó em nguyện ước được quay trở lại phút giây đó, nơi đó và mãi mãi dừng lại ở thời khắc đó để em sẽ không mất anh và tình cảm đôi ta sẽ mãi vẹn nguyên như thế!

Cảm giác se lạnh mùa thu cho em bao cảm giác lắng đọng chông chênh. Cầm ly trà chanh lạnh mát chạm môi em lại nhớ những ngày đã cũ tự hỏi có phải là thu cũ xưa không rồi chợt giật mình em đã đi qua bao mùa thương nhớ. Nhớ anh, nhớ những kỉ niệm xưa cũ, nhớ giây phút lần đầu tiên ta chạm mặt… Mọi thứ về anh cứ hiện rõ trong em như thước phim có thật nhưng… Anh không còn ở đây nữa rồi, em mơ màng run rẩy cầm cốc trà chanh cảm giác mình như đang chìm trong tảng băng trôi nào đó, cảm giác này em không biết chia sẻ cùng ai chỉ biết gặm nhấm nỗi cô đơn trong từng hơi thở. Nhớ!

Anh à! Em lạc lõng nơi thành phố này, thành phố không anh như không còn tồn tại mọi vật thể nó như khoảng không vô hình nơi em khắc khoải một mình, mỗi ngày em dặn lòng cố quên anh nhưng anh biết không em càng cố quên thì lại càng nhớ, nhớ đến da diết. Nhiều lúc em chỉ muốn hét thật to rằng em yêu anh cho cả thế giới này biết cái tình cảm chết tiệt trong em nhưng em vẫn không làm được bởi cái gì chứ em cũng không biết rõ? Bởi vì sợ? Bởi vì lòng tự trọng? Bởi lòng tự tôn của một người con gái như em hay bởi vì em sợ sẽ mất anh mãi mãi? Em đau! Nỗi đau của đứa lần đầu biết say nắng một người.

Anh à! Nhiều lúc em tự hỏi có phải mình đa cảm quá hay không? Nhưng em vẫn nhớ anh mỗi ngày và tự hỏi có một phút giây nào đó ở nơi phương xa anh cũng thầm nhớ về cô bé ngốc nghếch này hay không? Rồi tự an ủi bản thân mình tự huyễn hoặc bản thân, tự cho cái quyền nhớ một người không bao giờ thuộc về mình.

Nếu như…Một phút giây nào đó… Anh thích em! Nơi lần đầu tiên ta gặp nhau đó em nguyện ước được quay trở lại phút giây đó, nơi đó và mãi mãi dừng lại ở thời khắc đó để em sẽ không mất anh và tình cảm đôi ta sẽ mãi vẹn nguyên như thế! Nhưng sự thật quá tàn nhẫn phải không anh bởi thời gian không chờ đợi ai cả, kim đồng hồ vẫn quay và không chờ đợi ai cũng như anh không chờ đợi em mà cứ như cánh chim trời bay mải miết tìm thế giới của riêng anh bỏ lại em nơi này vơi bao hồi ức đã cũ…

Thu về rồi anh, thu về cũng chính là lúc em cô đơn nhất, là hoài niệm ngày anh rời bỏ em đi tới phương trời rộng hơn, cao hơn xa hơn. Thu về, em mãi tự nhủ bản thân mình vô dụng, ngu ngốc để lạc mất anh để bây giờ nỗi nhớ mãi hằn sâu trong trái tim hóa đá. Em nhớ anh thực sự rất nhớ anh, anh à!

Guu.vn